GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 191

Tùng Vĩ vừa nói vừa rủa thầm mình: “Tức chết đi được. Phàm mình rất

thông minh, xỏ mũi được cả một lúc những vị Chưởng môn, sao lại không
sớm nhận ra tình cảnh này? Mình cứ ngỡ nhi nữ thì chẳng biết võ công. Nữ
nhân chỉ biết thêu thùa, may vá, giống như trang thục nữ trong kinh thư:
Công dung ngôn hạnh. Ai dè gặp ả này. Ả đúng là bà La Sát đội lốt Hằng
Nga mà. Sao ta lại dại dột như thế nhỉ?” Dĩ Tuyết Ngọc mỉm cười nói:

- Bây giờ chúng ta đã có thể đi gặp lão quỷ Cốc Thừa Tự được rồi.
Tùng Vĩ khoát tay:
- Chưa được đâu.
Đôi chân mày Dĩ Tuyết Ngọc nhíu lại:
- Sao lại chưa được?
- Nếu Tùng Vĩ không nói ra chuyện này thì hẳn là sẽ có hậu quả nghiêm

trọng cho ta mà.

- Huynh muốn nói chuyện gì?
Tùng Vĩ chắp tay sau lưng:
- Ta và Nhĩ Lan vốn đã có chỉ phúc giao hôn, nên Cốc Thừa Tự đại thúc

mới khiến ta đi thẩm chứng nàng. Lão căn dặn, nếu đúng là Nhĩ Lan thì
phải thành thân luôn.

Dĩ Tuyết Ngọc nói:
- Không thành thân cũng đâu có sao.
- Ậy! Chuyện này thì thật khó nói. Nhưng nếu không nói thì xem như

Tùng Vĩ tiêu mạng, nên buộc lòng Tùng Vĩ phải nói với nàng.

- Huynh muốn nói gì nào?
- Ơ...
Tùng Vĩ lưỡng lự một lúc rồi nói:
- Ta và nàng buộc phải thành thân với nhau thôi. Chỉ khi nào thành thân

với Nhĩ Lan, trên người ta mới có dấu tích. Lão bắt buộc Tùng Vĩ phải làm
vậy.

Dĩ Tuyết Ngọc chau mày:
- Tại sao phải làm vậy?
- Nàng còn hỏi nữa. Nhĩ Lan và lão Cốc đã xa nhau hai mươi năm, tất

tình cảm đâu có gắn bó gì. Nếu không muốn nói là người xa lạ, nên lão

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.