GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 208

- Lão Cốc không thể nào trách sư tôn Tùng Vĩ được. Nhưng đã như vậy

rồi, Tùng Vĩ có thể hóa giải lời thề bái sư của lão Cốc được không?

Buông tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói:
- Còn gì mà đạo sư tôn nữa chứ. Sư tôn ngoa ngôn để đồ tôn gặp họa.

Tùng Vĩ đâu còn mặt mũi nào tự cho mình là sư tôn của lão Cốc. Xem như
lời bái sư của lão Cốc không còn nữa. Giờ lão muốn giết Tùng Vĩ thì giết
đi. Tùng Vĩ cũng ân hận lắm, bởi vì Tùng Vĩ biết âm mưu của họ nhưng
chẳng có cách gì giúp cho lão Cốc. Còn...

Tùng Vĩ cúi gằm mặt xuống:
- Còn hại lão Cốc nữa.
Lão Cốc nuốt nước bọt:
- Tùng Vĩ! Lão Cốc không trách Tùng Vĩ đâu.
Nghe lão Cốc thốt ra câu đó, tim Tùng Vĩ buốt nhói. Thà nghe lão Cốc

mắng chửi có lẽ Tùng Vĩ đỡ đau hơn là phải nghe những lời nói đầy ân
tình, nghĩa nặng của lão Cốc.

Y nhìn lại Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.
- Chu Mạc Nhược nương nương! Ngọc Chỉ thần châu đã lấy rồi, còn

không lấy Kim trùng thối tha ra khỏi nội thể Tùng Vĩ và lão Cốc chứ, hay
nương nương còn có ý gì khác?

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược ngửa mặt cười. Thị vừa cười vừa nói:
- Cang Tùng Vĩ! Bổn nương những tưởng đâu ngươi rất là thông minh

mưu lược. Bổn nương từng thấy ngươi xỏ mũi bọn Chưởng môn của các
đại phái trong võ lâm như Quan Chí Hải, Ngầu Nại, Thiên Nhất đạo trưởng
và cả Hà Chinh, ngươi vốn rất trầm tĩnh, điềm đạm, thế nhưng hôm nay
mới biết ngươi chẳng thông minh gì cả, chẳng xảo quyệt gì cả. Thế mà bọn
Bạch đạo lại sớm tặng cho ngươi ngoại danh Xảo Tà.

Tùng Vĩ nheo mày. Y gượng cười nói:
- Tặng cho Tùng Vĩ ngoại danh gì cũng được, nhưng còn chuyện trước

mắt đây... Nè...

Chu Mạc Nhược mỉm cười nói:
- Chuyện trước mắt là chuyện bổn nương phải lấy độc trùng trong nội thể

ngươi và lão Cốc, phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.