GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 212

- Phải chi Mỹ Ảnh Âm Sát là Nhĩ Lan thì mọi chuyện không đến nỗi này.

Không ngờ ả lại là Dĩ Tuyết Ngọc và chẳng còn chút nhân tính mới nhẫn
tâm hạ độc trùng vào tiền bối.

Cốc Thừa Tự gượng cười, nhìn Tùng Vĩ ôn nhu đáp lời:
- Tuyết Ngọc đúng ra cũng không nỡ hạ Kim trùng vào lão phu đâu. Ả

làm như vậy vì không thể chống lại ý muốn của sư phụ là Ngọc Diện Tu La
Chu Mạc Nhược. Âu đây cũng là số phận của lão phu. Gieo quả thì phải
gánh thôi, không trách ả hay trách Tùng Vĩ được.

- Nhưng Tùng Vĩ tức lắm. Ngọc Diện Tu La đã có Ngọc Chỉ thần châu,

còn không lấy độc trùng ra cho tiền bối chứ. Cư như mụ rất hận tiền bối
vậy.

Lão Cốc gật đầu:
- Đúng như Tùng Vĩ nói, có lẽ người mà Chu Mạc Nhược hận nhất chính

là lão phu.

Tùng Vĩ sửa lại thế ngồi. Y ngồi bệt xuống sàn gạch:
- Cốc tiền bối! Tiền bối đã làm gì để cho mụ hận tiền bối như vậy?
- Lão gieo thì phải gặt.
Đôi thần nhãn của Cốc Thừa Tự như thể chìm vào cõi hư vô hoang

tưởng nào đó. Hay lão đang hồi tưởng lại nhưng quãng ngày đã qua của
mình.

Cốc Thừa Tự nhìn Tùng Vĩ.
- Lão phu đã gạt tình nên gieo vào tâm Chu Mạc Nhược chữ hận. Hận

thù làm nàng thề sẽ trục Kim trùng vào nội thể của lão phu. Những tưởng
đâu hai mươi năm, nàng sẽ chóng quên đi cuộc tình sớm chớm rồi lại tắt
đó, không ngờ Chu Mạc Nhược nhớ và thực hiện lời nguyền của nàng.

Tùng Vĩ nheo mày:
- Hận vì tình... Đâu có ai vị tình mà hận dữ vậy chứ?
Buông một tiếng thở dài, Cốc Thừa Tự nói:
- Đối với những mỹ nữ đẹp như Chu Mạc Nhược thì chỉ có chữ tình mới

gieo vào nàng cái hận thâm sâu như vậy.

Lão khẽ lắc đầu nhìn vào vách thư phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.