GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 214

tránh được cái chết, thậm chí rất đau đớn. Chình vì vậy mà Ngọc Diện Tu
La mới truyền cấy Kim trùng vào nội thể của lão phu. Âu đây cũng là số
phận.

Lão buông một tiếng thở dài:
- Lão phu tự biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa. Lão cầm cự

được, chưa chết là do nội lực tu vi bản thân mà thôi. Lão không muốn chết,
bởi kỳ vọng gặp được Nhĩ Lan.

Nghe lão nói, mặt Tùng Vĩ sa sầm. Y cảm thấy lòng dạ mình quá xúc

động, bồi hồi.

Tùng Vĩ gượng nói:
- Tiền bối! Giờ Tùng Vĩ phải làm gì để chuộc lại lỗi của mình?
Lão Cốc gượng cười:
- Tùng Vĩ...
Tùng Vĩ ôm quyền nói:
- Có Tùng Vĩ.
Lão Cốc chợt nắm tay Tùng Vĩ:
- Ý nguyện của lão phu là gặp được Nhĩ Lan rồi chết cũng không hối

tiếc. Cuộc sống hôm nay lão phu cũng chán ngán lắm rồi. Nhưng nay ước
vọng đó của lão phu cũng không thành. May mắn lão lại gặp được Tùng Vĩ.

- Gặp được Tùng Vĩ. Tùng Vĩ hại tiền bối mà thôi.
Cốc Thừa Tự lắc đầu:
- Tùng Vĩ đâu có hại gì lão phu. Lão phu đã suy nghĩ rồi, suy nghĩ rất

nhiều. Đằng nào thì lão cũng chết bởi Kim trùng nên lão quyết định truyền
lại nội lực cho Tùng Vĩ. Lão chỉ cầu xin Tùng Vĩ bằng mọi giá đưa thi hài
của lão Cốc về Tô Châu chôn bên mộ nương tử Lưu Lan Chi.

Tùng Vĩ xúc động nói:
- Tiền bối!
Cốc Thừa Tự khoát tay ngăn không cho y nói, rồi nói tiếp:
- Sống không trọn tình, lão phu muốn chết được nằm bên Lưu Lan Chi.
Xem như đó là duyên phận của lão phu với Tùng Vĩ. Thứ hai, nếu có thể

sau này Tùng Vĩ có gặp được Nhĩ Lan. Có thể đưa Nhĩ Lan đến chỗ ta và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.