GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 216

Lão vẫn ngồi im bất động.
Tùng Vĩ lê lại bên lão Cốc:
- Tiền bối!
Khi Tùng Vĩ nhận ra nơi đại huyệt Bách hội của Cốc Thừa Tự không còn

rướm máu nữa mới lắng nghe tiếng tim lão. Tiếng tim lão cũng không còn.

Đến lúc này, Tùng Vĩ mới quan sát kỹ và biết lão đã chết rồi.
Tùng Vĩ ghịt vai Cốc Thừa Tự:
- Tiền bối! Cốc Thừa Tự tiền bối...
Mặc cho Tùng Vĩ lay gọi, ghịt vai, lão vẫn cứ như một pho tượng.
Tùng Vĩ chồm lên, vỗ vào cánh cửa thư phòng.
Rầm... Rầm... Rầm...
Vừa vỗ mạnh vào cánh cửa, Tùng Vĩ vừa quát lớn:
- Có ai đó không? Có ai đó không?
Cửa thư phòng dịch mở, Dĩ Tuyết Ngọc bước vào. Chạm mặt với nàng,

Tùng Vĩ đanh mắt nhìn. Y ngập ngừng nói:

- Nàng mau báo cho Chu Mạc Nhược biết, lão Cốc đã viên tịch rồi.
Trong khi Tùng Vĩ lo lắng thì Tuyết Ngọc điềm tĩnh. Nàng bước đến bên

lão Cốc, đưa tay bắt mạch rồi nhìn Tùng Vĩ, từ tốn nói:

- Lão quỷ đã đoạn mạch mà chết.
Tùng Vĩ cáu gắt nói:
- Cốc tiền bối chết mà nàng dửng dưng như vậy ư?
Lời còn đọng trên miệng Tùng Vĩ thì Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược

bước vào. Nhìn Tùng Vĩ, Chu Mạc Nhược nhạt nhẽo nói:

- Ngươi chẳng có gì phải bấn loạn như vậy cả. Nếu như lão không đoạn

mạch mà chết thì cũng phải nhận lấy một cái chết khác mà thôi. Cái chết
kia còn đau đớn hơn cả đoạn mạch mà chết nữa.

Chu Mạc Nhược hừ nhạt một tiếng bước lại bên Cốc Thừa Tự. Nhìn lại

Cốc Thừa Tự, Chu Mạc Nhược buông một câu lạnh lùng:

- Hẳn ngươi không ngờ mình lại có ngày nhận kiếp họa như thế này.
Hai cánh môi Mạc Nhược trề ra rồi nói tiếp:
- Ngươi không nên trách bổn nương, nên trách ngươi thì đúng hơn.
Mạc Nhược chắp tay sau lưng, quay lại nhìn Tùng Vĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.