GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 215

nương tử. Là oan hồn vất vưởng đi nữa, tâm tưởng của lão và nương tử
cũng muốn thấy chân diện Nhĩ Lan.

Nghe Cốc Thừa Tự nói mà lệ bất giác trào ra khóe mắt Tùng Vĩ. Chùi

hai dòng lệ, Tùng Vĩ nói:

- Tiền bối! Tùng Vĩ sẽ cố tìm Nhĩ Lan.
Lão mỉm cười:
- Lão phu mãn nguyện vô cùng khi nghe được câu nói này của Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ quỳ xuống:
- Để chứng minh cho lời nói của vãn bối, Tùng Vĩ xin được bái Cốc tiền

bối làm sư tôn.

Lão lắc đầu, đỡ lấy Tùng Vĩ:
- Không, không. Một thời gian lão Cốc là sư đồ của Tùng Vĩ, nay Tùng

Vĩ lại bái ngược trở lại lão Cốc, chuyện này đúng là chuyện con kiến bò
quanh miệng chén. Chỉ cần Tùng Vĩ hứa với lão phu làm những gì lão chưa
làm được là đủ lắm rồi.

- Tùng Vĩ hứa. Quân tử bất hý ngôn, đây là chuyện đáng phải làm, vì nó

là đạo lý của một con người.

- Lão phu mãn nguyện lắm.
Lão nói dứt câu, bất thình lình giật mạnh vai Tùng Vĩ để y quay lưng lại.

Tùng Vĩ chưa biết lão định làm gì thì cảm nhận được hai luồng khí lưu âm
ấm dồn vào cơ thể mình. Hai luồng khí dương kia tợ hai dòng thác cuộn
chảy trong nội thể, rửa sạch tất cả những tạp chất trong người Tùng Vĩ.

Thời khắc chầm chậm trôi qua, Tùng Vĩ cảm nhận thần sắc mình như có

sự thay đổi thần kỳ. Chàng có cảm giác như người đã dơ bẩn lâu năm, nay
lại được gột rửa sạch sẽ, khoan khoái kỳ lạ cho đến khi chìm vào cõi vô
thức, chẳng còn nhớ gì biết gì...

Thời khắc trôi qua chẳng biết bao lâu khi Tùng Vĩ lấy lại thần thức thì

điều đầu tiên chàng cảm nhận được là Cốc Thừa Tự quay mặt vào vách thư
phòng trong tư thế quỳ trên hai gót chân giống như một kẻ tội lỗi đang
thành kính sám hối những gì mình đã làm.

Tùng Vĩ nói:
- Cốc tiền bối!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.