GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 351

Chàng là tân Võ lâm Minh chủ, mặc dù chỉ chân ướt chân ráo bước vào
chốn võ lâm giang hồ. Còn Âu Đình Luân đã ngoại ngũ tuần rồi mà vẫn là
một kẻ bám vạt áo mỹ nhân.

Những thớ thịt trên mặt họ Âu giật như lão đang lên cơn động kinh. Lão

phẫn uất nói:

- Tại vì... ta yêu nàng... Ta yêu nàng và chấp nhận làm tất cả vì nàng.
- Những lão thử hỏi lại, Tuyết Ngọc có yêu lão không? Chẳng lẽ một mỹ

nữ như Dĩ Tuyết Ngọc mà lại yêu một lão già ngoại ngũ tuần vô tài như lão
sao?

Âu Đình Luân thối lại một bộ. Lão gằn giọng nói:
- Tuyết Ngọc! Nàng nói thế mà nghe được à?
Tuyết Ngọc nhướn mày đay nghiến, khe khắt nói:
- Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc còn muốn nói nhiều hơn thế nũa. Có gì

mà ta chẳng dám nói nào?

Âu Đình Luân rên rỉ:
- Nàng nỡ đối sử với ta vậy sao? Nếu không vì yêu nàng thì Âu Đình

Luân này đã không thả Cốc Thừa Tự khỏi tuyệt lao võ lâm. Nếu không vì
nàng thì ta... ta chẳng nhất nhất làm theo bất cứ điều gì nàng muốn. Thế mà
nàng vẫn không yêu ta... không hiểu và cũng chẳng dành cho ta một chút
tình.

Hắn bật khóc, vừa thổn thức vừa nói:
- Tuyết Ngọc! Sao nàng ác với Âu Đình Luân này như vậy. Ta xin nàng

hãy cho ta một chút tình mà. Nàng muốn gì, Âu Đình Luân cũng sẽ làm
theo ý của nàng. Mãi mãi, ta chỉ yêu có một mình nàng thôi.

Gã vừa nói vừa quỳ xuống trước mũi hài của Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết

Ngọc, cất giọng cầu khẩn van xin:

- Âu Đình Luân chỉ xin nàng tình yêu.
Gã nói xong toan ôm lấy chân Tuyết Ngọc, nhưng nàng thẳng thừng gạt

tay Âu Đình Luân, khe khắt nói:

- Đừng đụng vào Tuyết Ngọc, ta kinh tởm lão lắm rồi.
- Nàng tàn nhẫn với ta như vậy ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.