GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 429

- Không còn một gã đại phu nào có khả nang chữa trị cho Vũ Văn Hán

Vinh cả, ngoại trừ một phương thuốc duy nhất khiến cho Vũ Văn Hán Vinh
bớt đi sự đau đớn và tủi nhục.

- Vũ Văn thiếu gia! Người có thể nói... Mặc Linh sau khi diện kiến Vũ

Văn Hán Dương tiên sinh sẽ đi tìm thuốc trị bệnh cho thiếu gia.

Vũ Văn Hán Vinh nhìn sững nàng:
- Phương thuốc của Vũ Văn Hán Vinh đang trị là phương thuốc trả thù.

Ta thù tất cả bọn nữ nhân các người. Thù đến tận xương tủy... và chỉ có trả
thù các người thôi, Vũ Văn Hán Vinh này mới bớt đi nỗi đau khổ và tủi
nhục.

Lời nói của Vũ Văn Hán Vinh đập vào thính nhĩ Tô Mặc Linh. Ngôn

phong ồm ồm cộng với ý nghĩa của câu nói đó khiến sương sống nàng nổi
gai buốt, lạnh ngắt, cùng với lớp da ốc nổi lên khắp cả người.

Nàng gượng hỏi Vũ Văn Hán Vinh:
- Nữ nhân thì có tội gì khiến cho Vũ Văn thiếu gia hận thù nữ nhân như

vậy?

Vũ Văn Hán Vinh hừ nhạt một tiếng rồi nói:
- Bọn nữ nhân các người đã đem căn bệnh trầm kha này đến cho Vũ Văn

Hán Vinh, tước mất đi của ta sự anh tuấn, khôi ngô, đưa ta đến nông nỗi
này.

Mặc Linh lắc đầu:
- Mặc Linh không hiểu ý của Vũ Văn thiếu gia?
- Nàng không hiểu hay không muốn hiểu. Trước kia, ta như Phan An,

Tống Ngọc, bọn nữ nhân các nàng vây quanh ta. Kẻ thì yêu, người thì
chiều. Cho đến khi một trong các người lây căn bệnh quái gở này cho Vũ
Văn Hán Vinh... biến ta thành một phế nhân, mãi mãi chẳng dám chường
mặt ra khỏi Phỉ Thúy trang... Thậm chí, tòa trang này cũng chẳng còn bóng
sắc giai nhân.

Nghe gã nói mà Mặc Linh bất giác rùng mình. Nàng đã ngầm hiểu ra vì

sao gã thiếu gia Vũ Văn Hán Vinh lại mắc phải căn bệnh trần kha này.

Mặc Linh nghĩ thầm: “Vậy là những dòng bút tự thư pháp trong bức

chạm kia là để răn dạy Vũ Văn Hán Vinh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.