GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 430

Hán Vĩnh nhìn Mặc Linh bằng cặp mắt láo liên. Y gằn giọng nói:
- Nàng đã bắt đầu run sợ bổn thiếu gia rồi chứ?
Mặc Linh miễn cưỡng lắc đầu:
- Mặc Linh không làm điều gì hại đến Vũ Văn thiếu gia. Chăng lẽ Vũ

Văn thiếu gia lại cố ý hại Mặc Linh?

Đôi mắt chuột láo liên của Vũ Văn Hán Vinh nhướn lên.
Y gay gắt nói:
- Vũ Văn Hán Vinh biết nàng chẳng có hại gì đến ta cả, nhưng nàng lại là

nữ nhân... Mà tất cả nữ nhân trên thế gian này thì Vũ Văn Hán Vinh đều
hận cả.

- Thiếu gia không được hận người chung chung như vậy.
- Ta không hận nữ nhân thì hận ai? Ta đâu biết hận người nào... bởi bổn

thiếu gia đâu biết ai là người trao cho ta căn bệnh này. Một căn bệnh tước
đi tất cả những gì mà trời đã ban tặng cho Vũ Văn Hán Vinh... Nên ta hận
tất cả nữ nhân tồn tại trên thế gian này.

Y nghiến răng.
Từ trong miệng gã phát ra một âm thanh nghe sởn cả cột sống.
“Cộp...”
Vũ Văn Hán Vinh phun ra một chiếc răng gãy cùng với bụm máu đỏ ối

chảy xuống hai bên mép. Gã lẩm bẩm nói:

- Lại gãy răng nữa rồi.
Thấy tình trạng của gã, Mặc Linh rùng mình.
Vũ Văn Hán Vinh nhìn Mặc Linh bằng hai con ngươi giảo hoạt, láo liên

rồi nói:

- Ta muốn trả hận. Và bắt tất cả bọn nữ nhân trên thế gian này phải mang

căn bệnh trầm kha của Vũ Văn Hán Vinh.

Câu nói đó của gã khiến cho Mặc Linh biến sắc. Mồ hôi bất giác tuôn ra

ướt đẫm y trang của nàng.

Nàng miễn cưỡng hỏi:
- Vũ Văn thiếu gia định hành xử Mặc Linh như vậy?
Gã gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.