GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 441

dầy khắp người gã. Y than thầm: “Cốc Thừa Tự tiên sinh... Tùng Vĩ này hết
khổ vì lão, giờ lại khổ vì người yêu của lão”.

Ý nghĩ đó khiến cho Tùng Vĩ nhăn mày nhăn mặt. Y gượng nói:
- Ngoài Tùng Vĩ ra, Mạc Nhược không còn yêu ai được nữa sao?
- Chàng nói đúng rồi. Ngoài chàng ra, Chu Mạc Nhược chẳng thiết gì

đến bất cứ nam nhân nào nữa.

Nói dứt lời, Mạc Nhược áp chặt môi mình vào má Tùng Vĩ. Thể pháp lõa

lồ của Chu Mạc Nhược dần áp sát lấy chiếc lưng ướt đẫm mồ hôi của Cang
Tùng Vĩ. Tùng Vĩ ngập ngừng nói:

- Tùng Vĩ nghĩ... nghĩ Mạc Nhược đang ngộ nhận mà thôi. Trước đây

Mạc Nhược đã từng muốn giết Tùng Vĩ kia mà, sao giờ lại yêu Tùng Vĩ...
Mạc Nhược thay đổi nhanh như vậy sao?

- Tất cả mọi sự việc trên đời này đều đang thay đổi... Thay đổi rất nhanh,

thì sao Mạc Nhược không thay đổi chứ. Ngay cả trước đây Mạc Nhược
cũng đâu có ý lấy mạng Cang Tùng Vĩ... Hiện tại thì Chu Mạc Nhược lại
yêu chàng... yêu bằng cả tấm lòng si mê của mình.

Nghe Chu Mạc Nhược nói, Tùng Vĩ muốn thét lên: “Bà điên quá rồi...

Điên quá rồi”.

Nhưng ý nghĩ đó được y nuốt vào trong, như thể nuốt một cục xương đầy

ngạch đến độ nhăn mặt. Mạc Nhược vòng tay bá cứng lấy cổ Tùng Vĩ, nhỏ
nhẹ nói:

- Cang Tùng Vĩ...
- Có Cang Tùng Vĩ.
Mạc Nhược hơi hé hai cánh môi mọng ướt, phả hơi thở vào mặt Tùng Vĩ

như thể muốn truyền sức sống tình yêu của mình qua cho y. Nàng nhỏ nhẹ
nói tiếp:

- Chàng có yêu Mạc Nhược không?
Tùng Vĩ toan nói tiếng “Không”, nhưng một lần nữa y vội vàng nuốt ý

nghĩ đó vào trong, gượng trả lời:

- Ta yêu... ta yêu...
Mạc Nhược mỉm cười, áp môi chặt vào má y.
- Chàng nói có thật không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.