GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 444

Tùng Vĩ chỉ còn là bóng đen u ám. Hận thù vì nàng đã tước đi của Tùng Vĩ
cái trời đã ban cho... đó là cặp mắt để ngắm nhìn mọi vật.

Mạc Nhược lườm Cang Tùng Vĩ:
- Nhưng Mạc Nhược đã móc mắt chàng chưa?
- Tất nhiên là chưa... Đợi đến khi nàng móc mắt Cang Tùng Vĩ rồi thì

đâu còn gì để nói nữa.

Mạc Nhược mỉm cười:
- Bây giờ Tùng Vĩ đã biết sợ Mạc Nhược chưa?
Tùng Vĩ bặm môi nghĩ thầm: “Ta sợ mụ còn hơn sợ cọp cái nữa”.
Y mím môi nhìn vào thể pháp của Mạc Nhược, nghĩ tiếp: “Lão Cốc...

Đây là vì Cang Tùng Vĩ bị người tình của lão bắt buộc đấy nhé. Chứ thâm
tâm ta chẳng có ý xúc phạm đến người tình của lão đâu”.

Tùng Vĩ ngẩng mặt nhìn Mạc Nhược:
- Mạc Nhược... Giờ nàng có thể giải huyệt cho Tùng Vĩ được rồi chứ.
Mạc Nhược khẽ gật đầu.
Tùng Vĩ buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Y nghĩ thầm trong đầu

mình.

- Nếu mụ giải huyệt cho mình... mình sẽ ly khai khỏi mụ ngay.
Mạc Nhược liếc mắt đưa tình, mỉm cười nói:
- Mạc Nhược biết chàng đang nghĩ gì rồi.
Tùng Vĩ miễn cưỡng hỏi:
- Cang Tùng Vĩ đang nghĩ gì nào?
- Phải chàng nghĩ khi giải huyệt rồi sẽ bỏ đi ngay, đúng không nào?
Tùng Vĩ lắc đầu, hối hả nói:
- Không có... Không có. Ta không có ý nghĩ ly khai khỏi Chu Mạc

Nhược đâu... Nàng đừng nghĩ xấu cho ta... Thật mà... Quả ta không có ý
nghĩ đó.

- Lần này chàng chẳng còn vẻ gì gian trá cả. Sắc diện chàng đỏ ửng

chứng tỏ lời nói của Mạc Nhược không bao giờ sai... Chàng hãy thừa nhận
đi.

Nghe Mạc Nhược nói, bất giác Tùng Vĩ cáu gắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.