GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 463

Tùng Vĩ bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Y kéo Tuyết Ngọc hướng về chiếc thuyền nan đậu bên dòng sông.
Tiếng của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược cất lên lồng lộng ngay phía

sau hai người:

- Tuyết Ngọc! Nha đầu chạy không thoát khỏi tay bổn nương đâu.
Nghe tiếng quát nạt của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, Tùng Vĩ

càng bối rối hơn. Y giật mạnh tay Dĩ Tuyết Ngọc, rít giọng nói:

- Mỹ Ảnh Âm Sát Tuyết Ngọc cô nương! Chúng ta chẳng còn sự lựa

chọn nào đâu.

Tùng Vĩ vừa nói vừa kéo Tuyết Ngọc về phía chiếc thuyền nan. Y bước

vội xuống thuyền, kéo Tuyết Ngọc theo mình rồi chống sào đẩy thuyền rời
bờ tiến ra sông.

Con thuyền nan vừa lách bờ lướt ra được bốn trượng thì Ngọc Diện Tu

La Chu Mạc Nhược đuổi tới. Đứng trên bờ, Ngọc Diện Tu La Chu Mạc
Nhược tức giận quát:

- Tuyết Ngọc... mau đưa Tùng Vĩ quay vào. Ngươi dám cãi lời sư nương

ư?

Tùng Vĩ đứng trên mũi chiếc thuyền cầm sào, đáp lời Mạc Nhược:
- Nương nương! Tuyết Ngọc không muốn để tại hạ và nương nương làm

cái chuyện bất đạo vô thường kia, nên mới giải thoát cho tại hạ. Nếu như
nương nương tĩnh tâm thì hãy tìm cho mình một tình lang ngang bằng với
nương nương. Nếu như không có thì Tùng Vĩ có thể giúp nương nương có
được một ý trung nhân xứng với người.

Mặt Mạc Nhược đanh hẳn lại. Rít một luồng chân khí, Mạc Nhược thét

lớn:

- Tuyết Ngọc! Nếu như ngươi không bắt Tùng Vĩ quay lại thì xem như

giữa Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược và ngươi đã đoạn tình sư đồ.

Tuyết Ngọc bật khóc. Hai cánh môi nàng mím lại. Bất ngờ nàng chộp lấy

cây sào trên tay Tùng Vĩ.

Nàng vừa khóc vừa nói:
- Tùng Vĩ công tử! Chúng ta phải quay lại thôi.
Tùng Vĩ nhăn mặt nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.