GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 467

Tùng Vĩ giả lả cười nói:
- Xích với ai thì cũng bất tiện cả.
Nàng chớp mắt.
Tùng Vĩ nói:
- Tuyết Ngọc này! Sao nàng lại giải thoát cho tại hạ?
Nàng cúi mặt nhìn xuống.
- Tuyết Ngọc cũng không biết nữa.
Đôi chân mày của Tùng Vĩ nhướn lên:
- Sao lạ vậy?
Nhìn lại Cang Tùng Vĩ, Tuyết Ngọc nói:
- Huynh nói lạ là sao?
- Ơ... thì... phàm làm chuyện gì tất phải biết mục đích của mình chứ.

Chẳng lẽ làm mà không biết mục đích của mình khi thực hiện công việc đó
sao?

- Quả thật, Tuyết Ngọc cũng không biết vì sao mình phải làm như vậy

nữa. Huynh có cho rằng Tuyết Ngọc muốn giữ đạo cho sư nương?

Tùng Vĩ nhìn nàng mỉm cười:
- Tại hạ nghĩ khác.
- Huynh nghĩ gì?
- Tùng Vĩ sợ nói ra không đúng với ý của nàng.
- Không đúng cũng đâu có sao.
Ngả lưng nằm duỗi dài dưới khoang chiếc thuyền nan, Tùng Vĩ đưa mắt

nhìn những áng mây bềnh bồng trôi qua trước mắt mình. Tùng Vĩ lẩm nhẩn
nói:

- Tuyết Ngọc không sợ nguy hiểm và sự trừng phạt của sư nương bằng

con Kim trùng quái gở để giải thoát cho Cang Tùng Vĩ... Ở đâu nàng lại có
động lực đó?

Nghe Tùng Vĩ nói mà đôi lưỡng quyền của Tuyết Ngọc nhuộm màu

hồng e thẹn. Nàng nhỏ nhẹ nói:

- Huynh đoán ra được không?
- Tất nhiên là được rồi. Chỉ cần nàng thành thật với Tùng Vĩ thôi.
- Lúc này Tuyết Ngọc rất thành thật với huynh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.