GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 469

Tùng Vĩ nói:
- Nàng yêu ta rồi phải không... đúng không nào?
Sắc hoa của Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc đỏ ửng như một quả chín

sắp rụng khỏi cành. Nàng cúi mặt nhìn xuống, nhỏ nhẹ nói:

- Tuyết Ngọc đâu có xứng với huynh mà dám để tình cho huynh chứ.

Chung quanh Cang huynh có biết bao nhiêu nữ nhân yêu huynh... Tuyết
Ngọc so với những người đó, sao có thể sánh bằng? Không sánh bằng thì
làm sao dám với tay đến chữ tình của Tùng Vĩ huynh?

Tùng Vĩ khoát tay.
Y khoát tay khiến cho sợi dây sích khua vào mạn thuyền, phát ra những

âm thanh cộp cộp.

Tùng Vĩ vừa khoát tay vừa nói:
- Tuyết Ngọc nói như vậy là tự hạ thân phận của mình rồi. Nàng khiêm

tốn quá thành ra khách sáo đấy.

Y lại ngả lưng nằm duỗi dài dưới khoang thuyền, đôi mắt nhìn lên bầu

trời.

- Nếu bây giờ có một tấm gương đồng thì Tùng Vĩ sẽ để nó ngay trước

mặt nàng. Tùng Vĩ có thể nói, tìm một nữ nhân có nhan sắc như Dĩ Tuyết
Ngọc e rằng đốt đuốc giữa ban ngày cũng không tìm thấy.

Tuyết Ngọc mỉm cười.
- Huynh muốn nói nhan sắc?
Tùng Vĩ nhìn nàng khẽ gật đầu:
- Nàng là một trang giai nhân độc nhất vô nhị trên thế gian này đó. Với

nhan sắc của nàng thì bất cứ một nam nhân nào bắt gặp...

Tùng Vĩ chắc lưỡi:
- Một đóa hoa đẹp như nàng thì ai cũng muốn sở hữu cả... Chỉ có những

pho tượng vô tri, vô giác và những kẻ biến thái như bọn thái giám trong nội
cung mới không muốn sở hữu thôi. Nói thế chứ, ngay cả bọn thái giám
cũng khó mà ngăn được sự ham muốn chiếm hữu.

Nàng liếc Tùng Vĩ, rồi quay mặt nhìn về phía bờ sông, nhỏ nhẹ nói:
- Tùng Vĩ huynh nói quá cho Tuyết Ngọc rồi đó.
Tùng Vĩ nhìn nàng nhướn mày nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.