GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 471

Tùng Vĩ chìa má đến trước mặt nàng. Y nói:
- Nàng thử véo má Cang Tùng Vĩ thử xem.
Tuyết Ngọc nheo mày, tò mò hỏi:
- Véo vào má huynh để làm gì?
- Nàng thử véo đi, rồi tự khắc biết ngay thôi.
Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc lưỡng lự rồi miễn cưỡng véo vào má

Tùng Vĩ. Nàng véo rất nhẹ nhưng Tùng Vĩ vẫn cứ la lên:

- Ôi cha!
Tùng Vĩ hốt hoảng nói:
- Huynh đau ư?
Tùng Vĩ gật đầu:
- Không đau nhưng có cảm giác. Nếu có cảm giác thì Tùng Vĩ là một con

người bằng xương, bằng thịt... một con người bình thường như những con
người khác. Đã là con người bình thường tất phải nhận ra vẻ đẹp của nàng
chứ. Không chỉ nhận biết mà còn bị nhan sắc của Tuyết Ngọc làm cho mơ
mộng nữa.

Mặt nàng đỏ bừng thẹn thùng, Tuyết Ngọc cúi mặt nhìn xuống mũi hài

mình. Nàng ôn nhu nói:

- Huynh nói thật chứ?
- Chuyện này rõ năm rõ mười rồi, còn gì không thật chứ. Tuyết Ngọc đẹp

như thế này, thì đến cả những pho tượng La Hán trong Thiếu Lâm tự cũng
phải để mắt đến, chứ đừng nói Tùng Vĩ.

Y nhìn nàng.
Tuyết Ngọc bẽn lẽn nói:
- Nhưng nhan sắc cũng có lúc tàn phai.
- Ai mà không tàn... Nếu nhan sắc của nàng tàn thì Cang Tùng Vĩ cũng

tóc bạc, râu bạc, và chống gậy đi lom khom rồi.

Tuyết Ngọc phá lên cười:
- Huynh dí dỏm quá hà.
- Nhưng dù sao thì cũng đã cho nàng được một nụ cười. Ái chà! Tiếng

cười của nàng nghe chẳng khác gì Bao Tự thời xưa vậy. Ông trời đúng là
bỏ rất nhiều công sức để tạo ra nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.