GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 473

Nàng thản nhiên gật đầu.
Tùng Vĩ nghĩ thầm: “Cái gì nữa đây... Hết sư nương rồi đến sư đồ à!”
Tùng Vĩ miễn cưỡng hỏi:
- Tuyết Ngọc suy nghĩ kỹ rồi chứ?
- Tuyết Ngọc không cần suy nghĩ. Tuyết Ngọc biết đã yêu Tùng Vĩ rồi.

Yêu huynh từ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Hôm đó...

Tùng Vĩ khoát tay:
- Không không. Hôm đó khác, hôm nay khác.
- Khác ở chỗ nào... Huynh nói cho muội biết được không?
- Hôm đó. Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc là hai kẻ đối địch nhau. Còn hôm nay,

chúng ta đang ở chung một con thuyền. Mặc dù chúng ta đang ở chung một
con thuyền nhưng không phải Tuyết Ngọc trao thân cho Tùng Vĩ... thì Tùng
Vĩ lại nhân cơ hội đó mà chiếm hữu thể xác của Tuyết Ngọc.

- Tuyết Ngọc trao mà huynh không nhận?
- Nói như thế thì huynh không còn là người bình thường rồi. Một kẻ bình

thường như huynh thì không thể nào từ chối được.

Y mỉm cười với nàng, rồi nói tiếp:
- Nhưng có một điều khiến huynh phải suy nghĩ trước khi tiếp nhận sự

trao tình của Dĩ Tuyết Ngọc.

Nàng nghiêm giọng nói:
- Điều gì?
- Trong suy nghĩ của Cang Tùng Vĩ, thì Tùng Vĩ không bao giờ dám đùa

bỡn với chữ tình, hay đúng ra đùa với lửa tình. Bởi lửa tình có thể thiêu
cháy mọi sự vật có trên cõi đời này... Thậm chí, một con người thành nhân
cũng bị nó tiêu hủy một cách tàn khốc.

Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc khẽ buông một tiếng thở dài, rồi nói:
- Huynh sợ tình?
Tùng Vĩ lắc đầu:
- Không phải như Tuyết Ngọc nghĩ đâu. Nếu Tùng Vĩ sợ tình... thì tự

mình biết thành một xác chết biết thở mà thôi.

Y nhướn mày nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.