GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 509

Tô Mặc Linh. Một kẻ như thế, huynh hỏi muội, có sống đi nữa thì tâm
tưởng có được bình an không?

Nghe Tùng Vĩ nói, Tuyết Ngọc trang trọng đáp lời:
- Một kẻ bất tình, bất nhân, bất nghĩa và bất đạo thì chẳng đáng sống làm

gì.

- Chính vì vậy mà Cang Tùng Vĩ phải đối mặt với Vô Ảnh Phi Đao Vũ

Văn Hán Vĩnh.

- Nếu vậy, Tuyết Ngọc cũng có thể chết với huynh đó.
- Chúng ta đã là hình với bóng mà.
Tuyết Ngọc mỉm cười.
Hai người nhìn nhau rồi như thể định xong việc mình phải làm. Tùng Vĩ

và Tuyết Ngọc sánh vai bước vào tòa Dịch lầu. Hai người chưa kịp mở của
tòa Dịch lầu thì nó tự động mở ra.

Khi Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc đặt chân vào tào Dịch lầu. Cả hai cũng rơi

vào trạng thái như Mặc Linh trước đây. Những bức tranh hút lấy sự chú ý
của họ.

Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc rảo bước qua từng bức tranh trong tòa Dịch lầu.
Tùng Vĩ hỏi:
- Tuyết Ngọc! Muội nhận xét những bức tranh này như thế nào?
- Vẽ những bức tranh này là một họa nhân danh bất hư truyền.
Khi Tùng Vĩ đứng trước bức chạm thư pháp khắc đoạn “Quốc Phong”

trong Kinh Thi, càng sững sờ hơn.

Tùng Vĩ nhẩm đọc lại đoạn “Quốc Phong” đó rồi nhìn lại Tuyết Ngọc.
- Muội nghĩ gì về một bức mộc chạm thư pháp này?
- Tinh xảo.
- Huynh muốn hỏi nội dung của nó.
Nàng nhìn Tùng Vĩ:
- Kinh Thi thì đâu ai qua được Tùng Vĩ ca ca. Vậy huynh nghĩ gì?
Tùng Vĩ buông một câu cụt ngủn.
- Uất hận.
Lời còn đọng trên miệng Tùng Vĩ thì của Dịch lầu cũng bất ngờ đóng

khít lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.