GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 513

Y nhìn Tuyết Ngọc rồi dời mắt qua Mặc Linh:
- Hai ả này đều là nữ nhân, nên tất cả đều đáng chết. Bọn nữ nhân các

ngươi đều đáng chết hết. Nếu không có các ngươi thì Vũ Văn Hán Vĩnh
công tử đâu có ra nông nỗi này.

Đôi chân mày của Tùng Vĩ nhíu lại.
- Đáng chết thật... Đáng chết thật.
Nghe Tùng Vĩ nói, đôi chân mày đầy mụn lở lói của Vũ Văn Hán Vĩnh

nhíu lại.

Y gằn giọng nói:
- Tùng Vĩ! Ngươi đang bỡn cợt ta, hay cũng có cùng tâm trạng như ta?
Tùng Vĩ nhìn Vũ Văn Hán Vĩnh:
- Tất nhiên tại hạ cũng có cùng tâm trạng với Vũ Văn Hán Vĩnh các hạ

rồi.

Nghe Tùng Vĩ nói, Vũ Văn Hán Vĩnh ngửa mặt cười khành khạch. Y

cười đến độ một chiếc răng duy nhất còn sót lại phải rụng khỏi hàm rớt
xuống sàn gạch Dịch lầu.

Cắt ngang tràng tiếu ngạo đó, Vũ Văn Hán Vĩnh nói:
- Cang Tùng Vĩ! Thiên hạ cho ngươi là “Xảo Tà”... nhưng trong mắt ta

ngươi chẳng có gì là xảo cả, lại rất ngây ngô nữa. Những lời nói của ngươi,
tưởng đâu ta sẽ tin à?

- Tin hay không tin thì các hạ nhìn vào đây sẽ thấy cả thôi.
Tùng Vĩ cố đưa cổ tay của mình lên cho Vũ Văn Hán Vĩnh thấy sợi Kim

thừng xích y với Tuyết Ngọc.

Vũ Văn Hán Vĩnh cau mày:
- Cái gì vậy?
- Đó là vật chứng minh mà Tùng Vĩ muốn cho các hạ thấy đó. Cái bọn

nữ nhân này cũng muốn trao thân gởi phận cho tại hạ... Nhưng khốn nỗi tại
hạ cũng sợ như các hạ nên không dám nhận. Thế là chúng xích tại hạ vào
chung với Tuyết Ngọc. Ả này biến thành cái bóng theo sát Tùng Vĩ như
bóng với hình... chẳng thể nào ly khai được. Nay có các hạ cùng chung
cảnh ngộ... hẳn các hạ có cách chỉ cho tại hạ rứt được cái bóng Dĩ Tuyết
Ngọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.