GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 517

- Các hạ có thật là Vô Ảnh Phi Đao Vũ Văn Hán Vĩnh không?
Mặt Vũ Văn Hán Vĩnh đanh hẳn lại.
- Ngươi không tin ư?
Tùng Vĩ lắc đầu:
- Tùng Vĩ thì tin rồi. Nhưng Tuyết Ngọc nói cũng có lý. Nếu tôn giá là

Vô Ảnh Phi Đao sao hẹn tại hạ đến đây để giao thủ quyết phân định cao
thấp... cuối cùng lại giở độc công.

Y chớp mắt nhìn sang Tuyết Ngọc.
- Nàng nói đúng. Ta bắt đầu nghi ngờ.
Những thớ thịt trên mặt Vũ Văn Hán Vĩnh giần giật.
Tùng Vĩ chau mày nhìn Tuyết Ngọc. Y khẽ gật đầu:
- Hình như nàng nói đúng... Sao ta u tối thế nhỉ... không nhận ra điều đó.
Y quay lại Vũ Văn Hán Vĩnh.
- Các hạ cho tại hạ hỏi một câu nữa, được không?
- Ngươi hỏi đi.
- Tùng Vĩ nói câu này sợ các hạ bị tổn thương mà đứt mạch chết mất.
- Cứ hỏi.
Tùng Vĩ thở ra nhè nhẹ. Y suy nghĩ thầm trong đầu: “Phải làm sao trục

độc khí ra khỏi nội thể mình trước khi gã ác nhân bệnh hoạn này giở thủ
đoạn trả thù”.

Đôi chân mày Tùng Vĩ nheo lại.
Y nhìn thẳng vào mắt Vũ Văn Hán Vĩnh.
Ánh mắt của Vũ Văn Hán Vĩnh chớp nhẹ một cái. Chỉ mỗi một cái chớp

đó thôi, Tùng Vĩ cảm nhận trong tâm thức mình như có một ánh chớp vụt
qua.

Y nhắm mắt lại.
Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ từ tốn hỏi:
- Các hạ! Tùng Vĩ hỏi một câu được không?
- Ngươi cứ hỏi.
- Câu chuyện về cuộc đời các hạ là thật hay là sự bịa đặt vậy?
Những thớ thịt trên mặt Vũ Văn Hán Vĩnh giần giật. Cùng với những cái

giật khẽ đó thì nhứng nốt mụn đua nhau vỡ ra, tạo thành những tia máu lún

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.