GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 519

- Ả này! Nói nang lung tung, càn rỡ... Đích thị người là Vũ Văn Hán

Vĩnh rồi. Nếu không phải Vũ Văn Hán Vĩnh thì sao có cuộc đời như vậy
được?

Tuyết Ngọc hừ nhạt nhìn Tùng Vĩ:
- Hừ! Cuộc đời của Vô Ảnh Phi Đao Vũ Văn Hán Vĩnh gã lấy tự cho là

của mình chứ có phải của gã đâu mà ngươi tin.

Tùng Vĩ nhìn lại Vũ Văn Hán Vĩnh, nhẹ nói:
- Các hạ! Có đúng như nha đầu này nói không?
Vũ Văn Hán Vĩnh đanh giọng:
- Nếu ả giữ lời hứa của ả... Vũ Văn Hán Vĩnh sẽ chứng minh cho ả thấy.
Tuyết Ngọc nói:
- Dĩ Tuyết Ngọc này mặc dù là nữ nhân nhưng xuất ngôn như phá thạch,

chứ không phải hạng người như ngươi đâu. Nói mà không giữ lời.

Hai cánh môi của Vũ Văn Hán Vĩnh mấp máy bập vào nhau. Y gượng

nói:

- Được! Vũ Văn Hán Vĩnh ta chứng minh cho nàng thấy.
Gã toan vung phi đao về phía Tùng Vĩ thì Tuyết Ngọc thét lên:
- Khoan!
Vũ Văn Hán Vĩnh nhìn nàng:
- Sao lại khoan?
Tuyết Ngọc lắc đầu:
- Ngươi đình dùng trò con nít qua mặt Tuyết Ngọc đó à? Ngươi định

mượn lời của ta để giết chết Tùng Vĩ chứ gì? Tùng Vĩ bây giờ đâu nhúc
nhích được. Đúng không nào? Không nhúc nhích được thì y là tấm bia rồi.
Còn nói phóng phi đao trúng vào tâm của một tấm bia cũng dễ như người ta
lấy đồ trong túi vậy.

Nàng nhếch môi dè bỉu nói:
- Nếu ngươi có thực tài thì giải độc cho Tùng Vĩ, rồi gã vừa bê Tuyết

Ngọc vừa né tránh phi đao của ngươi. Nếu ngươi có tài thì sợ gì mà không
phóng phi đao trúng ngay tam tinh, hoặc tim của gã chứ. Huống chi gã còn
phải bế Tuyết Ngọc, tất lách tránh khó khăn hơn người bình thường.

Vũ Văn Hán Vĩnh cười khảy một tiếng rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.