GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 536

Huống chi người của bọn họ muốn giết lại là Dương Du nghĩa tử của bổn
Chưởng môn nữa.

Vũ Văn Hán Dương buông một tiếng thở dài. Lão nói:
- Chưởng môn! Nhưng chuyện này...
Võ Tự Bình khoát tay.
- Chuyện này bổn Chưởng môn đã quyết định rồi...
Y chỉ Tùng Vĩ:
- Giết người phải đền mạng. Mạng phải trả mạng, không còn cách nào

khác... hắn phải đền mạng cho Khôi nhi. Có như vậy mới công bằng.

Tùng Vĩ nheo mày khi nghe Võ Tự Bình thốt ra câu nói đó. Y nghĩ thầm:
“Không ngờ, đường đường là một Chưởng môn của Chung Nam phái mà

lại hồ đồ như vậy. Chưa phân định rõ đâu là trắng, đâu là đen thì đã đòi
mạng người rồi”.

Ý niệm ấy trôi qua trong đầu Tùng Vĩ, y ôm quyền nói:
- Vãn bối mạn phép hỏi, Chưởng môn định đòi mạng vãn bối như thế

nào?

- Bổn Chưởng môn nghe nói tiểu tử cũng là kẻ có bản lĩnh thâm hậu, lại

gian ngoa xảo trá khiến cho các vị Chưởng môn đại phái trên giang hồ phải
phẫn nộ. Hiện tại, ngươi lại đang bị xích với Tuyết Ngọc nha đầu kia. Bổn
Chưởng môn cho ngươi một cơ hội.

Tùng Vĩ ôm quyền:
- Chưởng môn cho Tùng Vĩ cơ hội gì?
- Thắng thì sống... thua thì chết. Nếu như giao thủ chưởng kình với ta,

ngươi thắng, ân oán giữa ngươi và phái Chung Nam được thanh toán.
Ngươi chết, xem như ngươi đền mạng cho Khôi nhi.

Tùng Vĩ chau mày rồi gật đầu:
- Được. Vãn bối xin được bồi tiếp chưởng công của Võ chưởng môn.
Lão Vũ Văn Hán Dương hối hả nói:
- Võ chưởng môn! Xin Chưởng môn hãy suy nghĩ lại.
Lão nhìn Vũ Văn Hán Dương, buông một câu lạnh nhạt:
- Quân tử bất hý ngôn.
Nhìn lại Cang Tùng Vĩ, Võ Tự Bình đanh giọng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.