GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 548

- Tùng Vĩ không giở trò với Mạc Nhược đâu. Nhưng khi Tùng Vĩ vừa

chớm nghĩ tới Mạc Nhược thì lại thất vọng vô cùng.

Mạc Nhược chau mày. Gay gắt hỏi:
- Tùng Vĩ nghĩ gì về ta nào?
- Bị xích chung với Tuyết Ngọc, ta mới nghiệm ra chỉ có những người

nặng tình, nặng nghĩa như Mạc Nhược mới thật yêu Cang Tùng Vĩ. Thế
nên, thiên hạ mới có câu: “Trái gần thì chẳng với, mà đòi với trái trên cao,
khi với được rồi mới thất vọng”.

Y lắc đầu nói tiếp:
- Thà Tùng Vĩ để tình cho người yêu mình, chứ không bao giờ để tình

cho kẻ không yêu mình.

- Bây giờ Tùng Vĩ mới nhận ra à?
Tùng Vĩ gật đầu:
- Giờ Tùng Vĩ mới nhận ra, nhưng lại sớm bị thất vọng.
- Ngươi thất vọng gì?
Tùng Vĩ nghiêm giọng nói:
- Mạc Nhược khiến cho Cang Tùng Vĩ biến thành kẻ bất nghĩa. Một con

người bất nghĩa thì chắc chắn một ngày nào đó sẽ là kẻ bất tình, bất đạo.

- Mạc Nhược không có ý biến Cang Tùng Vĩ thành một kẻ bất tình, bất

nghĩa, bất đạo.

Tùng Vĩ dựng đôi chân mày lên nhìn nàng:
- Có đấy.
- Ngươi đừng có ngậm máu phun người.
- Tùng Vĩ nói có là có mà. Mạc Nhược hẳn vô tình mà bị tên Dương Du

kia lợi dụng. Hắn là kẻ bất nghĩa, bất hiếu, bất nhân, bất trung và bất đạo
nên mới bày trò quỷ kế chiếm đoạt chức vị Chưởng môn. Hắn lại lợi dụng
được Mạc Nhược giúp cho hắn... vô tình biến Mạc Nhược cũng giống như
hắn. Sau này Tùng Vĩ thành thân với Mạc Nhược...

Y buông một tiếng thở dài:
- Cổ nhân nói: Nồi nào úp vung đó... Tùng Vĩ sánh duyên cùng Mạc

Nhược tự biến mình thành kẻ bại hoại, bất nhân, bất nghĩa, bất đạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.