GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 600

- Nhưng huynh vẫn hy vọng vào điều thần kỳ nào đó.
Tùng Vĩ vừa nói vừa thả tay qua nắm chặt lấy tay Minh Minh. Nàng

không phản kháng mà để tay mình nằm gọn trong tay y. Minh Minh từ tốn
nói:

- Huynh có thật yêu muội không?
- Thật chứ. Nhất là những lúc biết mình sắp rời bỏ cõi trần đời còn quá

nhiều nuối tiếc này.

Tùng Vĩ vừa nói vừa xoay nghiêng qua. Hai người đối mặt với nhau. Bất

thình lình, Minh Minh nhắm hờ hai mắt lại. Hai cánh môi của nàng như đóa
tầm xuân hé mở chờ đợi cánh bướm đậu vào. Chân diện Minh Minh trông
thật huyền ảo mơ mộng khiến Tùng Vĩ không kềm được.

Phàm trước cái chết và biết rằng mình sẽ chết thì ai cũng không thoát

khỏi sự bám víu vào cái sống. Với hai người ở trong tình huống này thì chỉ
có tình yêu là một khoảnh khắc lãng mạn giao tình để họ có thể trút đi
những gì ưu phiền trước khi từ giả cuộc đời này.

Tùng Vĩ ghé miệng áp vào trán nàng. Rồi đôi môi y lần theo sóng mũi

đến khi chạm vào đôi môi mọng chỉ hé mở của Minh Minh.

Nàng vòng tay qua người Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ vòng tay qua tiểu yêu nàng.
Hai đôi môi gắn chặt vào nhau như thể không muốn rời ra nữa. Trong hai

người chẳng còn cái gì khác, ngoại trừ cảm xúc dâng trào từ hai cánh mũi
lan truyền khắp cơ thể.

Minh Minh đón nhận nụ hôn của Cang Tùng Vĩ với tất cả cảm xúc của

nàng, để rồi thốt lên một tiếng rên thật khẽ. Tiếng rên của nàng tợ như một
nốt nhạc tình êm ái và thơ mộng.

Tiếng rên khẽ của Minh Minh đập vào thính nhĩ Tùng Vĩ.
Bất thình lình Tùng Vĩ cố chỏi tay nhỏm lên:
- Không được.
Minh Minh sững sờ. Nàng nhìn Tùng Vĩ nhỏ nhẹ hỏi:
- Tùng Vĩ! Ca ca... sao vậy?
Tùng Vĩ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.