GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 607

Gã vừa thốt dứt câu thì rống lên một tiếng lồng lộng. Bị quấn trong mành

lụa, Cổ Thạch chẳng thể nào làm gì được, mà chỉ biết rống, biết thét cùng
với hai dòng nước mắt trào ra. Gã như thể không còn chịu nổi nữa mà ngã
xuống như một cây chuối bị đốn ngang, đầu nện thẳng xuống dàn gạch Dạ
Hương lầu.

Bộp...
Thủ cấp của Cổ Thạch tưng lên.
Y lăn qua một vòng, tiếp tục đầu đập xuống sàn gạch cho đến khi biến

thành một xác chết.

Tiếng rống và cái chết của Cổ Thạch khiến cho những khách tìm hoa

phải hãi hùng, hồn siêu phách lạc. Chẳng ai bảo ai, mạnh người nào người
nấy túa chạy để giữ mạng.

Thu hổi mành lụa và con kim trùng lại, Ngọc Diện Tu La Chu Mạc

Nhược nhìn xác Cổ Thạch, nhướn mày nói như một kẻ mộng du:

- Ngươi còn dám nói bổn nương là tiện tỳ nữa không?
Tiểu Huệ đứng như bị trời trồng khi thấy Mạc Nhược sát tử Cổ Thạch

ngay trước mặt mình.

Mạc Nhược đặt tay vào tay Tiểu Huệ. Tay Mạc Nhược vừa chạm vào tay

Tiểu Huệ, nàng bất giác rùng mình.

Mạc Nhược nhận ngay ra cái rùng mình của Tiểu Huệ liền nhìn Tiểu Huệ

với ánh mắt cau có. Mạc Nhược nói:

- Sao nàng lại rùng mình?
Tiểu Huệ lúng túng nói:
- Tiểu Huệ sợ...
- Nàng sợ gì?
- Tiểu Huệ sợ Mạc Nhược.
Mạc Nhược cau mày:
- Nàng sợ ta?
Nàng lắc đầu:
- Lạ thật đó. Cái mà nàng đáng sợ lại không sợ... mà đi sợ một kẻ đang

đau khổ như ta à?

Hừ nhạt một tiếng, Mạc Nhược nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.