GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 107

Bất kỳ nơi nào trong chợ cũng có thể nhìn thấy những đàn lạc đà, chở

đầy các loại hàng hóa của thương nhân Túc Đặc, cũng có thể nhìn thấy
những người thương nhân Uy Quốc với làn da ngăm đen, dáng người thấp
bé, còn có cả thương nhân Tân La, Bách Tể đội mũ cao, mặt không cảm
xúc.

Hôm nay là mùng ba tháng giêng, Trương Huyễn còn cho rằng trong

chợ Phong Đô sẽ vắng tanh vắng ngắt, các cửa hàng vẫn sẽ đóng cửa nhưng
mọi thứ đều nằm ngoài dự liệu của hắn. Trong chợ vẫn cứ nô nức, náo nhiệt
như thường, nhìn đâu cũng thấy người, những tiếng rao hàng phía trước
những cửa hàng, tiếng gọi nhau í ới liên tiếp vang lên.

Một tháng trước Trương Huyễn đã từng đến thăm quan chợ Phong Đô,

khi đó hắn không có chủ định mua đao, chỉ là đi ra ngoài thăm quan đó đây
một vòng, nhưng bởi vì hắn là người luyện võ nên hắn vẫn nhớ rõ vị trí chỗ
bán binh khí.

Vương triều Đại Tùy cũng giống như các vương triều khác trong lịch

sử, đều có những quy định khắt khe về binh khí trong dân gian. Nỏ, binh
khí dài và hoành đao sử dụng trong quân đội không được phép bày bán, chỉ
cho phép bán đao kiếm và cung tên bình thường.

Nhưng nó cũng có điểm khác biệt với những vương triều còn lại. Quy

định này chỉ mang tính tượng trưng, có lệ, đặc biệt là khi bốn phía của Đại
Tùy đều nổi lên khói lửa thì nó đã chẳng có nghĩa lý gì.

Có lẽ là vì nguyên nhân thời buổi loạn lạc đang dần tới cho nên chuyện

buôn bán của cửa hàng binh khí vô cùng sôi động, mấy cửa hàng tương đối
lớn đều đông nghìn nghịt khách hàng.

Trương Huyễn vẫn mặc chiếc áo dài vải mịn màu xanh nhạt, trên vai

vác một cái túi, bên trong là tất cả gia tài của hắn -10 quan tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.