Thượng Quan Tuyền nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ ửng, cô cảm
động...
- Dục, chẳng lẽ anh không hề trách em ư? Hơn nữa anh biết rõ con chip
nằm trong tay em, sao anh lại không nói gì? – Cô không hiểu.
Con chip này rất quan trọng với Lãnh Thiên Dục, đáng lẽ hắn phải sốt
ruột mới đúng, tại sao lại cứ “ôm cây đợi thỏ” vậy?
Lãnh Thiên Dục cúi người cười rồi mở miệng nói:
- Chính vì em đang giữ nó nên anh mới yên tâm như thế, nhưng mà...
Giọng nói của hắn trầm thấp như đá tảng, nặng nề áp bức lòng người:
“Anh thà để em giao nó cho Niếp Ngân còn hơn!”
- Sao lại thế? Anh biết rõ Niếp Ngân không có hứng thú với con chip
này, sao anh lại giao nó cho anh ấy? – Thượng Quan Tuyền giật mình nhìn
Lãnh Thiên Dục, nhắc nhở hắn.
Lãnh Thiên Dục nhìn Thượng Quan Tuyền, đôi mắt ánh lên tia đau
lòng. Lát sau, hắn cất giọng khàn khàn:
- Nếu em giao con chip cho Niếp Ngân thì anh có thể không từ thủ đoạn
để đoạt lại, nhưng chính vì nó ở trong tay em nên anh mới không làm gì cả,
anh sợ em sẽ khó xử!
Hắn chỉ nói vài câu ngắn gọn nhưng những lời ấy cực kì thấu tình đạt lý,
giống như lời thủ thỉ của người yêu, nhẹ nhàng len lỏi với nơi sâu nhất
trong cõi lòng Thượng Quan Tuyền khiến cô rung động.
- Dục... – Đôi mắt đẹp của cô hơi rưng rưng, sau đó cô bổ nhào vào lòng
hắn.