GIÁO SƯ VÀ CÔNG THỨC TOÁN - Trang 118

đã yêu cầu tôi không được đem những rắc rối ở nhà ngang lên đó. Tôi kéo
rèm che cửa sổ.

Chẳng còn cách nào khác là phải tự xoay sở một mình, tôi bỏ đá nghiền vào
túi ni lông, quấn trong khăn tắm rồi chườm dưới gáy, hai nách và hai bẹn
ông. Sau đó tôi lôi chăn ấm ra đắp cho ông và đun trà phòng lúc cần bổ
sung thêm nước. Tất cả tôi đều làm y như hồi Căn bị sốt.

Tôi đặt Căn ngủ trên ghế sofa trong thư phòng. Chiếc sofa ngày thường bị
sách vở chiếm chỗ làm mất đi chức năng vốn có của nó, ấy vậy mà sau khi
dọn dẹp nó bỗng trở nên sang trọng và êm ái lạ thường. Căn đã bắt đầu
ngáy, mặc dù rất lo cho tình trạng của giáo sư. Nó để chiếc mũ Tigers trên
đỉnh của chồng sách toán.

- Giáo sư thấy thế nào ạ? Có khó chịu không? Nếu khát phải gọi tôi đấy
nhé.

Tôi hỏi nhưng không thấy trả lời. Hẳn là vì giáo sư đang ngủ say chứ không
phải tại mê man. Điều này thì chẳng cần kết luận của bác sĩ. Ông thở hơi
gấp nhưng không vật vã, vẻ mặt thậm chí còn thanh thản tựa như đang rong
chơi trong thế giới của một giấc mơ sâu thẳm. Ông không phản ứng mỗi lần
tôi thay đá hay lau mồ hôi, cứ để mặc tôi làm gì thì làm.

Tấm thân sau khi trút bỏ bộ cơm lê đầy giấy nhớ nom gầy gò và yếu ớt, ấy
là đã trừ đi những yếu tố của tuổi già. Phần thịt ở bụng, hai đùi và hai bắp
tay lỏng lẻo, nhăn nhúm; chạm vào đâu trên cơ thể cũng để lại những vết
lõm trên làn da nhợt nhạt. Tôi thử căng mắt nhìn xuống đầu ngón tay hòng
tìm kiếm chút sinh lực đang ẩn mình đâu đó, nhưng vô ích. Tôi chợt nhớ lại
lời một nhà lý thuyết số có cái tên khó đọc mà giáo sư từng nhắc tới:

“Thượng đế tồn tại. Bởi vì toán học không có sự mâu thuẫn. Và quỷ sứ
cũng tồn tại. Bởi vì chứng minh điều này là bất khả(10)”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.