GIÁO SƯ VÀ CÔNG THỨC TOÁN - Trang 120

- Giáo sư vẫn còn sốt. Phải nằm xuống tĩnh dưỡng chứ chưa dậy được đâu.

Giáo sư ngước nhìn tôi, chẳng nói gì, rồi lại cúi xuống. Mắt ông đầy dử, tóc
rối bù, chiếc cà vạt không được thắt ngay ngắn buông thõng xuống từ cổ.

- Giáo sư cởi âu phục ra đi. Để tôi thay quần áo lót mới cho. Đêm qua mồ
hôi ra ướt hết rồi. Mấy hôm tới tôi sẽ mua cho giáo sư bộ pijama. Thay cả
khăn trải giường nữa sẽ rất dễ chịu. Hôm qua chắc giáo sư mệt lắm. Vì xem
bóng chày những ba tiếng đồng hồ cơ mà. Tôi xin lỗi vì cứ cố rủ giáo sư đi
cho bằng được. Nhưng giáo sư đừng lo. Cứ giữ thật ấm, ăn các thức đầy đủ
chất dinh dưỡng, chịu khó nghỉ ngơi là khỏi ngay thôi. Căn cũng thường
như vậy đấy. À mà trước tiên phải cho cái gì vào bụng đã. Để tôi lấy nước
táo ép cho giáo sư nhé?

Tôi cúi xuống nhòm giáo sư, nhưng ông đẩy vai tôi lùi lại và quay mặt đi.

Đến lúc đó tôi mới chợt nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm sơ đẳng.
Giáo sư đã không còn nhớ trận bóng chày hôm qua cũng như việc tôi là ai.

Ông chỉ nhìn chăm chăm xuống ngực mình. Tấm lưng hơi còng sau một
đêm trông như càng còng xuống. Thân xác hao mòn đã kiệt quệ và bất
động, chỉ có tâm trí dường như đang lạc lối ở chốn nào vô định. Vẻ hăng
hái lúc giải mã những bí ẩn của toán học cùng sự trìu mến vẫn thường thể
hiện với Căn đã biến đi đâu mất, toàn thân không một chút sinh khí.

Một lát sau, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng sụt sịt khóc. Ban đầu tôi không biết
nó phát ra từ miệng giáo sư, mà cứ ngỡ là tiếng của một cái hộp nhạc bị
hỏng nằm đâu đó trong phòng. Đó là tiếng khóc âm thầm, không cho ai, chỉ
cho riêng mình, khác hẳn với tiếng khóc tôi nghe thấy hôm Căn bị đứt tay.

Giáo sư đang đọc mẩu giấy nhớ quan trọng nhất - mẩu giấy được đính ở
nơi nổi bật nhất trên tấm áo mà hễ khoác lên thì dù có không muốn nó cũng
đập ngay vào mắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.