GIÁO SƯ VÀ CÔNG THỨC TOÁN - Trang 121

“Trí nhớ của mình chỉ duy trì được 80 phút”.

Tôi ngồi xuống mép giường. Tôi không biết làm gì hơn thế. Nói đúng hơn
là tôi đã phạm phải một sai lầm trí mạng.

Mỗi buổi sáng thức dậy và mặc quần áo, giáo sư được thông báo về căn
bệnh của mình từ mẩu giấy nhớ tự tay ông viết. Ông được nhắc nhở rằng,
giấc mơ mình vừa thấy không phải giấc mơ của ngày hôm qua, mà đã từ
lâu lắm rồi, đó là giấc mơ cuối cùng mà ông còn nhớ được. Khi biết rằng
cái tôi ngày hôm qua đã rơi xuống vực thẳm của thời gian và không thể cứu
vớt, ông gục ngã. Vị giáo sư lấy thân mình bảo vệ Căn khỏi trái bóng lạc đã
chết trong chính bản thân ông. Ngày này qua ngày khác, ông vẫn phải đón
nhận cái thông báo tàn nhẫn này trên chiếc giường chỉ có một mình ông.
Vậy mà tôi chưa một lần suy nghĩ về cái sự thật ấy.

- Tôi là người giúp việc.

Chờ cho giáo sư ngừng nấc, tôi nói.

- Tôi là người giúp việc được thuê để giúp đỡ giáo sư.

Giáo sư đưa ánh mắt ngấn nước về phía tôi.

- Buổi chiều, con trai tôi cũng sẽ đến. Đỉnh đầu nó bẹt gí nên được gọi là
Căn. Chính giáo sư đã đặt tên ấy cho nó.

Tôi chỉ vào mẩu giấy nhớ có vẽ chân dung mình dưới gấu tay áo ông. Thật
may là nó đã không rơi mất trên xe buýt tối qua.

- Sinh nhật của cô là ngày nào?

Cơn sốt khiến giọng ông nghe yếu ớt, nhưng tôi đã nhẹ nhõm biết mấy khi
ông thốt ra nó chứ không phải tiếng nấc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.