GIÁO SƯ VÀ CÔNG THỨC TOÁN - Trang 137

- Cô phải tới ngay nhà của vị giáo sư toán học đó. Nghe nói con trai cô đã
gây chuyện rắc rối. Tôi không nắm được chi tiết, nhưng cô phải đi ngay. Đó
là mệnh lệnh của chủ tịch nghiệp đoàn .

Một nhân viên của nghiệp đoàn Akebono gọi điện tới nhà vị tư vấn thuế
cho tôi vào lúc tôi vừa đi chợ về và đang định chuẩn bị bữa cơm chiều. Tôi
chưa kịp hỏi gì thì máy đã ngắt.

Điều đầu tiên hiện ra trong tôi là lời nguyền của trái bóng lạc. Phải chăng
chuỗi chuyện chẳng lành vẫn chưa kết thúc, mà ngược lại, trái bóng tưởng
đã tránh được lần ấy bây giờ quay lại và rơi trúng đầu Căn? Lời cảnh báo
của giáo sư đã ứng nghiệm: “Không được bỏ mặc trẻ con một mình.”

Biết đâu Căn đang nghẹn vì chiếc bánh mì Donut. Hay có thể chiếc phích
cắm của máy thu thanh đã khiến nó bị giật điện. Những ý nghĩ hỗn độn cứ
quanh quẩn trong đầu tôi. Sợ hãi và run rẩy, tôi vội lao tới nhà giáo sư trong
tình cảnh không sao có thể giải thích rõ tình hình với bà chủ và còn bị vị tư
vấn thuế ném và mặt những lời không hay.

Mới chưa đầy một thánh mà căn nhà ngang đã biến thành một nơi xa lạ.
Chiếc chuông cửa bị hỏng, những đồ gỗ tẻ nhạt và khu vườn hoang vẫn
như trước, nhưng vừa bước chân vào nhà, tôi đã thấy một cảm giác nặng
nề. Song tôi lập tức hiểu rằng, đó không phải do Căn, nên bước đầu thấy
yên tâm. Nó không bị nghẹn cũng không bị điện giật mà đang ngồi cạnh
bàn ăn với giáo sư. Chiếc cặp sách để dưới chân.

Cái cảm giác nặng nề ấy là vì có bà quả phụ ở trên ngôi nhà chính đang
ngồi trước mặt họ. Đứng chờ bên cạnh bà ta là một phụ nữ trung niên tôi
không hề quen biết. Chắc hẳn là người giúp việc kế nhiệm tôi. Tôi không
nói được gì, không khí đầy ác cảm bởi đã có một kẻ chen ngang vào cái nơi
thuộc về ký ức mà đáng lẽ ra chỉ có ba người là giáo sư, Căn và tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.