GIÁO SƯ VÀ CÔNG THỨC TOÁN - Trang 174

- Giáo sư sao thế ạ?

Câu hỏi của tôi không tới được tai giáo sư. Ông hất vung đôi dép đang đi,
rồi lảo đảo xỏ giày và đi thẳng ra ngoài. Tôi vội vã trả tiền ở quầy đăng ký
rồi đuổi theo giáo sư mà chẳng kịp đặt lịch hẹn cho lần sau.

Giáo sư đang băng qua ngã tư đầu tiên. Ông không nhầm đường. Chỉ có
điều, ông đang xăm xăm bước giữa đường mà chẳng thèm quan tâm đến
dòng xe cộ, thậm chí cả đèn tín hiệu. Tôi không ngờ ông có thể đi nhanh
đến thế. Vẻ cáu kỉnh lộ ra cả sau lưng.

- Xin giáo sư chờ một chút.

Tôi gọi to để ông dừng lại song chỉ nhận được ánh mắt tò mò của người
qua đường. Nắng giữa mùa hè chói chang và oi bức đến hoa mắt.

Dần dần đến cả tôi cũng bắt đầu bực bội. Đi chữa mỗi cái răng đau, làm gì
phải tức tối đến thế! Cứ để nguyên đấy lại chả nặng hơn ấy à. Không lúc
này thì lúc khác, đằng nào mà chẳng phải chữa. Căn còn chịu đựng được ba
cái chuyện ấy nữa là. Ừ nhỉ, đáng lẽ phải rủ Căn đi cùng. Như thế có thể
giáo sư đã xử sự một cách người lớn hơn. Tôi đã làm đúng lời giáo sư dặn,
đó là ngồi chờ ông, vậy mà…

Được một lát, tôi bỗng nảy ra cái ý định tinh quái là để mặc giáo sư muốn
làm gì thì làm. Tôi cố tình đi chậm lại, không đuổi theo nữa. Giáo sư vẫn
chỉ nhìn thẳng và tiếp tục bước, mặc cho còi xe và cây cột điện chắn trước
mặt, dáng vẻ như muốn về đến nhà thật nhanh. Mái tóc chải gọn lúc xuất
phát đã rối bù tự khi nào, áo com lê nhàu nhĩ. Tấm lưng ông trông thật nhỏ
nếu đem xét trên cái khoảng cách giữa ông và tôi. Đôi lúc, dáng ông như
lẫn vào ánh mặt trời. Chỉ nhờ những mẩu giấy nhớ lấp lóa tôi mới không để
tuột ông khỏi tầm mắt. Chúng phát ra những chùm sáng phức tạp tựa như
một kiểu ám hiệu báo cho tôi biết vị trí của ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.