GIÁO SƯ VÀ CÔNG THỨC TOÁN - Trang 176

Tuy vậy, mặc dầu đã đo đi đếm lại song quãng thời gian tôi không ở cạnh
giáo sư rõ ràng là chưa đầy sáu mươi phút.

Nhà toán học cũng là người trần nên đâu phải lúc nào cũng duy trì được cái
chu kỳ tám mươi phút một cách chính xác, tôi tự nhủ. Thời tiết còn thay đổi
mỗi ngày huống chi con người. Đôi lúc cơ thể cũng trục trặc chứ. Nhất là
khi ấy răng giáo sư lại đau. Có gì lạ đâu nếu thần kinh căng lên vì bị một kẻ
lạ hoắc chọc ngoáy trong miệng, và thế là vòng quay của cái cuộn băng tám
mươi phút bỗng nhiên rối loạn.

Trên sàn nhà, chỗ tạp chí tôi lọc riêng ra đã cao hơn thắt lưng. Những cuốn
tạp chí chẳng có gì đặc biệt được nạm bởi những viên đá quý là những bài
chứng minh của giáo sư. Nghĩ thế, tôi bỗng thấy xiết bao yêu quý chúng.
Tôi cẩn thận sắp gọn từng quyển. Đó vừa là lớp trầm tích của toàn bộ số
năng lượng mà ông đã dành cho toán học, vừa là bằng chứng khẳng định
rằng tai nạn bất hạnh kia đã chẳng thể khiến tài năng toán học của ông mai
một.

- Cô đang làm gì thế?

Giáo sư đã tắm xong từ bao giờ và đang nhìn tôi. Chắc tại thuốc tê chưa hết
tác dụng nên miệng ông vẫn còn hơi méo, nhưng má thì đã bớt sưng.
Dường như tâm trạng ông đã sảng khoái hơn và cơn đau đã biến mất. Tôi
lén đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường, và chắc chắn rằng khoảng thời
gian ông ở trong nhà tắm là chưa đầy ba mươi phút.

- Tôi đang sắp xếp lại chỗ tạp chí.

- Chà, thật là vất vả. Mà nhiều quá nhỉ. Phiền cô vứt chúng đi đâu đó hộ tôi
được không?

- Ấy chết. Tôi làm sao vứt chúng đi được.

- Tại sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.