GIÁO SƯ VÀ CÔNG THỨC TOÁN - Trang 41

Người tôi yêu là một sinh viên ngành điện tôi quen ở chỗ làm thêm. Đó là
một thanh niên điềm đạm và có giáo dục, thứ duy nhất anh ta thiếu là sự
rộng lượng và chấp nhận cái điều đã xảy ra giữa chúng tôi. Vốn kiến thức
cao siêu về ngành điện đã lôi cuốn tôi rốt cuộc chẳng giúp anh ta khỏi biến
thành một kẻ khốn nạn. Anh ta lặn mất tăm.

Cảnh ngộ của tôi chẳng khác nào mẹ vào cái thời điểm tôi sắp sinh ra một
đứa trẻ không cha, ấy vậy (hoặc chính vì thế) mà bà không thể nào nguôi
cơn giận. Cơn giận ấy bị ám ảnh bởi nỗi dằn vặt và những tiếng thét đau
khổ. Cảm xúc của bà quá dữ dội, đến độ tôi không còn nhớ được tâm trạng
của chính mình ra sao nữa. Bước qua tuần thứ hai mươi hai, tôi bỏ nhà đi.
Kể từ đó, tôi và mẹ bặt vô âm tín.

Khi tôi đem con từ bệnh viện về ở tại căn hộ trong một trung tâm do nhà
nước bảo trợ có cái tên Mái ấm cho mẹ và bé, đón chúng tôi chỉ có bà giám
đốc của trung tâm ấy. Tôi gấp nhỏ tấm ảnh duy nhất mà tôi còn giữ của cha
thằng bé và cất nó vào trong chiếc hộp đựng dây rốn người ta đưa cho tôi ở
bệnh viện.

Sau khi may mắn bốc thăm được suất gửi con vào một trường mầm non
nhận giữ trẻ sơ sinh, không đắn đo, tôi vội tham gia đợt phỏng vấn tuyển
người giúp việc của nghiệp đoàn Akebono. Ngoài nơi đó ra, tôi không còn
chỗ nào khác để phát huy tài lẻ của mình.

Tôi làm lành với mẹ ngay trước ngày Căn vào lớp một. Bà đột nhiên gửi
tặng thằng bé một chiếc cặp sách. Dạo đó tôi không còn ở trung tâm bảo trợ
nữa, tôi đã có thể hoàn toàn tự lập. Mẹ tôi vẫn không ngừng nỗ lực trong
vai trò người quản lý cái trung tâm tổ chức tiệc cưới ấy.

Khi những tình cảm bất hoà lắng dịu và tôi bắt đầu cảm thấy có mẹ bên
cạnh an tâm biết nhường nào thì bà qua đời vì xuất huyết não.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.