GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 113

Mặc một chiếc váy đi bộ màu trắng và đôi giày đi bộ thích hợp, bà đợi

ở phòng khách trước của ngôi nhà. Khi ông ta xuất hiện ở khúc quanh xa
xa, bà lao ra với cây dù có tua rua trong tay.

“Tôi quyết định thực hiện vài bài luyện tập, thưa công tước”. Bà mỉm

cười khi đóng cánh cửa vườn lại. “Đức ngài có phiền nếu tôi đi cùng ngài
không?”

Ông nâng cặp kính đang treo trên cổ lên và nhìn xuống bà qua hai

tròng kính. Chúa khoan dung, nhưng người đàn ông này là công tước ngay
cả trong mọi cử chỉ nhỏ nhặt. Ông ta không cao khác thường, khoảng hơn
một mét bảy mươi tám, nhưng với cái nhìn lạnh lẽo từ ông thì Người khổng
lồ của Rhodes cũng cảm thấy như một kẻ tí hon.

Ông không biểu hiện sự cho phép. Ông chỉ thả cặp kính và gật đầu

trong khi lẩm bẩm, “Vâng, thưa bà”, và ngay lập tức tiếp tục đi bộ, để mặc
Victoria nháo nhào lao theo để đuổi cho kịp.

Tất nhiên, bà đã biết là ông đi nhanh. Nhưng bà không có ấn tượng

ông ta đi nhanh như thế nào cho đến khi bà gắng sức theo kịp ông trong
mười phút.

Trong một phút hiếm hoi bà đã ước mình có chiều cao khủng khiếp

của Gigi thay vì chiều cao khiêm tốn một mét năm mươi bảy của mình.

Tặc lưỡi nho nhỏ với sự kiềm chế quý phái, bà lao đi nửa như đang

chạy, nguyền rủa sự chật hẹp của chiếc váy đang mặc, rồi cuối cùng cũng
đến được bên cạnh ông. Bà đã chuẩn bị rất nhiều lời mào đầu, một chút về
tình hình địa phương. Nhưng đến khi bà kết thúc bài liệt kê trọn gói những
thông tin chi tiết thú vị về lịch sử ngôi nhà cạnh đường, bà đã lại ở phía sau
ông khoảng năm feet.

Và vì đã cư xử như một quý bà cả cuộc đời, bà không chắc mình có

thể thực hiện một lần chạy nữa mà không tắt thở vì hộc máu hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.