quan trọng đã được đưa ra dựa trên giả thuyết rằng em có thể tin anh, rằng
anh cư xử với lòng trung thực”.
Anh lắng nghe tràng đả kích của cô, bài diễn văn của cô một cách bình
tĩnh. Sau đó anh quay lại và cầm bức tượng nhỏ hình một cô gái đang cười
trên bàn trang điểm. Trong một giây khủng khiếp, đôi mắt anh bùng cháy,
và cô chắc chắn anh sẽ ném thứ đó vào cô. Nhưng anh đặt nó xuống mà
không có một tiếng động, “Em có cư xử với lòng trung thực không?”
Cô mở miệng, nhưng câu trả lời của cô tiêu tan trước ánh nhìn của
anh. Cô không nghĩ anh lại có thể nhìn ai đó như thế, chứ đừng nói là nhìn
cô. Đó là ánh mắt giết người của Achilles trước khi anh ta đâm Hector, một
ánh mắt không ẩn chứa gì ngoài cơn thịnh nộ khát máu.
Nó càng khiến cô sợ hơn vì một mặt trông anh vẫn bình tĩnh và hòa
nhã như mọi khi.
“Em... em không biết anh đang nói về chuyện gì?”
“Thật sao? Anh thấy ngạc nhiên đấy. Làm sao em có thể quên mất
mưu đồ của mình rồi nhỉ?”
Âm thanh chói tai trong đầu cô là tiếng đổ vỡ của hạnh phúc, công
trình rực rỡ vĩ đại mà cô đã xây dựng trên nền cát lún. Cô nuốt nghẹn, cố
gắng trụ lại trên mặt đầm lầy tuyệt vọng.
“Anh tò mò về một chuyện. Em tìm thấy người giả chữ ký ở đâu? Em
có phải lặn lộn chui vào hang ổ của những họa sĩ bí mật hay không? Hay là
bọn họ có ở mọi nơi ở Bedfordshire?”
“Người làm vườn của Briarmeadow là một người giả mạo chữ ký khi
còn trẻ”, cô đờ đẫn trả lời, quá muộn khi nhận ra rằng cô đã phủ nhận
những nghi ngờ cuối cùng của anh, nếu có.