GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 191

hai hải lý trong chuyến đi biển đầu tiên”. Anh đẩy chiếc váy khỏi vai cô, gỡ
tay cô ra khỏi vạt áo, cái chạm của anh nhẹ nhàng như làn gió đầu tiên của
mùa hè, “Thật đáng cho anh vì đã gọi nó là Nữ hầu tước”.

Trái tim cô bỗng nhiên đập dồn dập. Anh đặt tên con tàu đầu tiên theo

tên cô? “Điều gì xui khiến anh làm như thế? Anh đã quên rằng anh không
thể chịu đựng được em à?”

“Anh được bảo là nên đặt tên tàu theo tên vợ hoặc người tình”, anh

nói, khi váy cô tuột xuống thành một đống xa tanh và voan màu đồng,
“Anh kéo nó vào, dựng lại nó từ đống đổ nát, đặt lại tên cho nó là Tình
nhân, và nó đã ra khơi tốt đẹp từ đó, một trong những con tàu đua nhanh
nhất trên Đại Tây Dương. Em thấy đấy”, anh thì thầm, nới lỏng những sợi
dây của chiếc áo nịt ngực và nâng nó qua đầu cô, “Em mang lại phiền phức
cho anh ngay cả khi cách xa ba nghìn dặm”.

“Thật ư, không phải em sẽ không chìm xuống bất cứ độ sâu nào sao?”,

cô hỏi đầy chế nhạo, trong khi phải níu chặt vào chiếc bàn.

Chiếc váy trong của cô trượt xuống cùng với chiếc váy ngoài đã được

cởi bỏ.

Anh dễ dàng tước bỏ chiếc áo lót trong của cô, cái đụng chạm ngẫu

nhiên của anh làm nóng làn da cô, “Anh nghĩ anh vẫn còn một bức ảnh anh
đứng vẫy tay trên con tàu Nữ hầu tước ở đâu đó, trước khi nó khởi hành,
vui mừng khôn xiết một cách ngốc nghếch”.

“Em sẽ thích nhìn thấy anh chìm trong Đại Tây Dương băng giá hơn.

Em cũng sẽ thích thú lướt qua ngay bên cạnh mà không vớt anh lên”.

Anh đáp lại bằng cách lột bỏ quần lót của cô và ép cơ thể trần truồng

của cô - trừ đôi găng tay buổi tối bằng xa tanh trắng và đôi tất lụa trắng -
giữa cơ thể anh và mép bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.