GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 199

“Vâng. Nó đã kết hôn với người thừa kế của Công tước Fairford được

mười năm”. Vẻ tự hào vẫn còn lẫn trong câu trả lời của bà. Tự hào và một
thoáng tuyệt vọng.

Con át thứ nhất rơi vào lòng ông. Ông khẽ lắc đầu khi thu bộ bài lại,

tráo và đưa cả bộ ra cho bà lấy bài, “Tôi thú nhận sự thất vọng của mình, bà
Rowland.

Khi bà đề cập con gái bà với tôi, tôi đã cho rằng cô ấy chưa có ràng

buộc, và sự quan tâm tử tế của bà với cá nhân tôi là có ý gây dựng một tình
bạn giữa con gái bà và tôi”.

Bà nhìn chằm chằm vào ông như thể ông yêu cầu bà thoát y. Ừm, ông

đã lột trần bà, theo một nghĩa khác. Bà kéo kéo chiếc trâm cài như thể cổ áo
của bà bị cài quá chặt, “Đức ngài, tôi đảm bảo với ngài rằng - tôi hầu như
không hề nghĩ về điều đó! Tôi...”

“Nào, nào, bà Rowland”, - ông vẫn còn chưa hoàn toàn quên làm thế

nào để nịnh nọt - “mưu đồ của một người mẹ nhằm gả con gái cho một
người đàn ông đức cao vọng trọng có lẽ không phải là một nỗ lực cao quý
của loài người, nhưng đó là một mưu mẹo được ưa chuộng từ xưa. Nhưng ở
đây tôi thấy con gái bà là một người đã kết hôn một cách thuận lợi và an
toàn. Vậy, vì lý do gì mà bà tìm kiếm sự bầu bạn của tôi thật cần mẫn, sẵn
sàng đuổi theo tôi bên ngoài nhà và hứa hẹn tham gia vào những hoạt động
mà bà coi thường?”

Câu trả lời của bà là một tiếng im lặng vọng lại.

“Đến lượt bà đặt cược, thưa bà”, ông nhắc bà.

Câm lặng, bà thả ba viên sôcôla lên một chiếc khăn lót để ở giữa bàn.

Ông chia bài cho bà úp xuống và của ông ngửa lên. Con năm pích vô giá
trị. Lần tiếp ông chia bài úp xuống cho cả hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.