GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 200

Bà đặt tay lên những lá bài của mình nhưng không cầm lên. Má bà đỏ

lên thành màu rượu-vang-sẫm. “Bây giờ tôi nên trả lời câu hỏi của ngài,
thưa Đức ngài. Câu trả lời duy nhất làm xấu hổ cả ngài và tôi - làm tôi mất
thể diện, thực ra là vậy - nhưng ngài xứng đáng được biết”.

Bà liếm môi dưới, “Sự thật là tôi đã sống quá đủ cuộc đời của một quả

phụ.

Rồi tôi nhìn xung quanh và đi đến quyết định rằng ngài sẽ là một

người chồng tuyệt vời cho tôi”.

Ông gần như để rơi cả cằm và những lá bài. Bà đã bất ngờ túm được

ông như là túm được một người đàn ông với năm-trăm-bảng.

“Tôi đã quan sát ngài đi qua nhà tôi hàng ngày trong năm năm qua, kể

cả những ngày đẹp trời hay ảm đạm”, bà tiếp tục, nhìn chằm chằm vào ông
với đôi mắt đẹp của mình, “Mỗi ngày tôi đợi ngài xuất hiện ở khúc quanh
của con đường, nơi có những cây hoa vân anh. Tôi đi theo ngài cho đến khi
không thể nhìn thấy ngài phía sau hàng rào của nhà Squire Wright. Và tôi
nghĩ về ngài”.

Ông biết chắc chắn là bà đang nói dối, cũng như ông biết rằng có điều

gì đó diễn ra giữa nữ hoàng và người hầu gần đây của bà, John Brown.
Nhưng không hiểu tại sao ông không ngăn được tác động của những lời nói
bà thốt ra đối với ông. Trong đầu ông xuất hiện hình ảnh bà Rowland nằm
trong giường lúc đêm, mái tóc và bộ ngực buông thả, than khóc vì cô đơn,
ham muốn, mong mỏi một người đàn ông. Ham muốn ông.

“Không phải cho đến tận bây giờ tôi mới gom đủ lòng can đảm để làm

điều gì đó”, bà nói, giọng mềm mại như một đêm mùa xuân, “Tôi không
còn là một cô gái trẻ nữa. Vì vậy tôi quyết định đi ngược lại với mưu mẹo
của những cô gái trẻ và chọn cách tiếp cận trực tiếp hơn. Tôi hy vọng
không xúc phạm ngài vì sự mạo muội của mình”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.