GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 231

một dặm một phút. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mình ngu ngốc giống
như một đám chuột lemmut chạy loạn.

Anh cũng nhìn ra cửa sổ. Anh im lặng một lúc lâu, cho đến khi cô gần

như thuyết phục được mình rằng họ đều giả vờ như câu hỏi của cô chưa
bao giờ được phát ra.

Nhưng sau đó anh trả lời, “Điều đó chưa bao giờ là vấn đề chính, đúng

không?”

Họ về đến ngôi nhà của bà Rowland sau giờ dùng trà. Thời tiết Luân

Đôn u ám và ẩm ướt lúc họ rời đi. Còn ở khu vực này của Devon mặt trời
đã dịu dàng tỏa sáng, mặc dù mặt đất vẫn còn ướt và nước mưa vẫn còn
nhỏ xuống từ những lá cây.

Những bông hồng đang thời kỳ nở rộ. Với những bức tường trắng

sáng và đường viền đỏ tươi, ngôi nhà của bà Rowland là tất cả sức quyến rũ
của thôn quê. Gigi nửa mong đợi mẹ cô sẽ ngất xỉu khi nhìn thấy Camden
và cô đi cùng nhau. Nhưng Camden chắc hẳn đã gửi một bức điện trước, vì
mặc dù có một chút tò mò trong vẻ chào đón của bà Rowland, bà không hề
tỏ ra ngạc nhiên.

“Một ngôi nhà xinh xắn”, Camden nói và hôn lên má bà Rowland,

“Bức ảnh mẹ gửi đã không miêu tả nó một cách công bằng”.

“Anh nên nhìn thấy Devon trong mùa xuân”, bà Rowland nói. “Không

có gì sánh bằng những khóm hoa dại trong tháng Tư”.

“Vậy con sẽ đến vào tháng Tư”, Camden nói. “Lúc đó con chắc vẫn ở

Anh”.

Gigi cảm thấy ánh mắt của mẹ gắn vào lưng khi cô đứng nhìn ra khu

vườn rải rác những cánh hoa từ trận mưa trước đó. Điều anh nói không có
gì mới, tất nhiên. Thỏa thuận của họ kéo dài một năm, và một năm đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.