GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 276

tâm và đứng đắn - tất cả mọi thứ mà Langford căm ghét và khinh bỉ vì nó
quá tầm thường so với cái tôi cao quý của ông.

“Tôi không muốn phải thay đổi hay bị thay đổi”, Langford nói. “Tôi

sống với nhiều lạc thú, rất dễ say mê. Tôi không muốn phải từ bỏ nó.
Nhưng mọi chuyện đã thay đổi. Tôi đang rúng động. Trong những ngày
dưỡng bệnh tiếp theo, tôi bắt đầu đặt câu hỏi về mọi thứ tôi coi như là đặc
quyền về những lựa chọn trong cuộc đời mình. Tôi đã gây tổn hại cho bao
nhiêu người trong những lần săn đuổi lạc thú vô tâm của mình? Tôi đã làm
được gì hữu ích với tài năng và gia tài khổng lồ của mình? Và người mẹ tội
nghiệp đã nghĩ gì về tôi?”

Bà Rowland lắng nghe với sự tập trung tuyệt đối, không hề rời mắt

khỏi ông, “Chuyện gì đã xảy ra với bạn ngài và vợ ông ta?”

Đó là một câu hỏi vẫn ám ảnh ông trong bóng tối. Từ những gì ông

biết, họ dường như ổn cả, không hề có những tin đồn về những cuộc cãi cọ
đáng xấu hổ hay những cuộc chè chén vô độ, “Tôi biết là họ đã có với nhau
ba người con. Đứa lớn nhất ra đời một năm sau khi anh ta bắn tôi”.

“Tôi rất vui khi nghe thế”, bà nói.

“Nhưng điều đó không thực sự cho chúng ta biết điều gì thực chất xảy

ra, đúng không?” Một cặp vợ chồng có thể thực hiện việc sinh đẻ trong sự
kinh tởm lẫn nhau. Ông muốn vẽ lên hình ảnh một gia đình hòa thuận vì
chính mình, nhưng trong đầu ông chỉ hiện lên hình ảnh những đứa trẻ sợ
hãi, rón rén bước đi quanh cha mẹ, những người giam cầm nhau trong nỗi
cay đắng đáng sợ. Nỗi cay đắng mà Langford gây nên.

“Hôn nhân là những điều kỳ lạ”, bà Rowland nói, “Rất nhiều cuộc hôn

nhân cực kỳ dễ đổ vỡ. Nhưng cũng có những cuộc hôn nhân bền chặt một
cách khác thường, có thể hồi phục từ những tổn thương trầm trọng nhất”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.