GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 284

thành, cô sẽ nói gì nếu anh hỏi cô còn yêu chồng mình không? Cô không
thể nói dối anh, không vào lúc này. Nhưng cô cũng không thể bắt mình đối
mặt với sự thật. Không thể đối phó với nỗi kinh hoàng khốn khổ trong tình
yêu - một tình yêu trước đây đã từng làm chệch hướng cuộc đời cô.

Freddie có vẻ xung đột giống như cô đang cảm thấy. Anh nhìn xuống

giày, đút một tay vào túi, rút ra, và sau đó mân mê sợi dây treo đồng hồ,
“Em... em thực sự không biết gì về trường phái Ấn tượng?”

Cô không biết nên cười vì nhẹ nhõm hay bật khóc. Có lẽ Freddie yêu

cô chỉ vì những bức tranh của cô. Có lẽ anh cũng đang sợ câu hỏi đó cũng
như cô.

Cô chỉ vào một bức tranh ngay sau lưng anh, một khung cảnh bầu trời

xanh, nước xanh, và một ngôi làng Pháp với những mái nhà màu đất và
những bức tường màu ngà, “Anh có biết ai vẽ bức đó không?”

Freddie quay lại nhìn, “Có, anh biết”.

“Em không biết. Hay ít nhất em cũng không nhớ nữa. Em mua nó

cùng với hai tám bức tranh khác.” Cô chạm vào má anh, “Ôi, Freddie, tha
lỗi cho em. Em...”

Cô dừng khựng lại. Từ từ, như thể chờ đợi một kẻ ám sát đang cầm

dao, cô rời tay khỏi mặt Freddie và quay về phía cánh cửa. Chồng cô đang
đứng ở đó, dựa vào nắm đấm cửa.

Trái tim cô nhảy lên với một niềm vui thuần khiết đến giật mình.

“Quý bà Tremaine”. Anh gật đầu, “Ngài Frederick”.

Niềm vui của cô ngay lập tức tan thành sự tự buộc tội. Làm sao cô có

thể tồi tệ đến như vậy? Cô đã quên hẳn Freddie, cứ như là anh không ở đây,
cứ như là anh chưa bao giờ ở đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.