GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 285

Freddie lóng ngóng cúi đầu, “Ngài Tremaine”.

Cô không thể đáp lại lời chào hay ánh mắt của Camden. Cô chỉ còn

mang máng nhớ lại thời gian cô chắc chắn đến chết rằng một cuộc ly dị là
chìa khóa mở cửa hạnh phúc cho cô, khi cô tự tin và hoàn toàn mong chờ
để anh lại sau lưng mình một lần và mãi mãi.

Tại sao cô đã không nhìn ra? Tại sao cô đã không nhận ra sớm hơn

rằng cô đang tìm kiếm trận chiến cuối cùng đó, một trận xung đột dữ dội,
một lần cho cả thế kỷ?

Và tại sao Camden phải đảo lộn mọi chuyện lên như thế? Tại sao anh

lại đi xa đến mức gợi ý rằng anh cũng có tội như cô? Tại sao lại hỏi cô rằng
liệu cô có muốn bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu một cuộc sống mới cùng anh?
Anh điên rồi sao?

Hay là cô?

“Tôi vừa... vừa định về”, Freddie nói.

“Ngài Frederick, xin đừng khó chịu vì tôi. Bạn bè của quý bà

Tremaine luôn được chào đón trong ngôi nhà này”, Camden nói, thật lịch
sự và duyên dáng, “Tôi đã có một chuyến đi dài, cáo lỗi hai người”.

Camden vừa đi khỏi, Freddie quay sang cô, nửa ngạc nhiên, nửa sợ

hãi. “Em có nghĩ là anh ta thấy chúng ta…”

“Không”. Cô biết. Anh ấy không thể ở đó nhiều hơn vài giây.

“Em chắc chứ?”

“Nếu đó là điều anh lo lắng thì em nói để anh biết, cũng như anh,

Tremaine không có chút đe dọa nào đến thân thể em”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.