GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 292

Anh nhìn thấy bản thân mình lúc trẻ trong sự ngoan cố bám lấy ý

tưởng về một tình yêu “tốt lành” của cô, trong ý thức sâu nặng và chân
thành về trách nhiệm cá nhân đối với ngài Frederick của cô.

Mười năm trước cô rõ ràng đã nhận ra sự không thích hợp giữa

Theodora và anh. Nhưng cô đã không có đủ lòng tin để anh tự phát hiện ra
điều đó. Nếu anh làm cô mang thai với mục tiêu là ràng buộc cô trong hôn
nhân, anh lại phạm phải đúng sai lầm của cô.

Nhưng nếu cô không nhận ra thì sao, hay không nhận ra đúng lúc thì

sao?

Phần nào đó hoang dã trong anh gào thét, gần như run lên vì hoảng sợ.

Cả người anh co rúm, nỗi kinh hoàng khiến anh bật lùi lại. Đó là một khả
năng rõ ràng.

Anh sẽ không cho phép nó xảy ra. Không thể. Thế giới của anh sẽ tan

nát.

Hóa ra đây chính là những gì cô cảm thấy trong tất cả những năm

trước? Nỗi lo lắng. Sự tuyệt vọng kìm nén. Sợ hãi rằng nếu anh không làm
gì đó, anh sẽ mất cô mãi mãi.

Nếu lúc này anh mới mười tám tuổi, anh sẽ lao vào con đường sai lầm

cũ là điều có thể hiểu được. Nhưng ở tuổi ba mươi mốt, ngay cả khi đã
sống với hậu quả của sai lầm đó, anh vẫn còn bị nó quyến rũ đến quá sức
chịu đựng.

Chỉ có lòng tự trọng và mảnh vụn lý trí cuối cùng cứu rỗi anh. Anh

muốn cô vẫn làm vợ anh không phải vì anh bủa vây bùa chú dục vọng
quanh cô hay bởi vì cô quá yêu đứa con sơ sinh của mình và không thể từ
bỏ nó, mà vì cô không thể hình dung ra cuộc đời cô khác đi, vì cô thấy mọi
hơi thở của mình hòa quyện với anh, cho dù tốt hơn hay xấu hơn, dù trong
bệnh tật hay khỏe mạnh, chừng nào họ vẫn còn sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.