GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 300

Cô phải giúp anh gỡ chân ra khỏi bàn đạp yên ngựa vì gót giày bị

vướng khi anh xuống ngựa.

“Anh ổn cả. Anh ổn cả”, anh vội vàng trấn an cô.

Cô liếc nhìn đồng hồ. Freddie thường đến vào lúc 2 giờ 13 phút.

Nhưng bây giờ còn chưa đến mười một giờ. “Anh đến sớm. Mọi chuyện ổn
cả chứ?”

“Mọi việc vẫn như nó nên thế”, anh trả lời trong lúc vụng về buộc con

ngựa.

“Anh không biết nên làm gì. Vì thế anh bắt chuyến tàu sớm hơn. Em

không phiền lòng chứ?”

“Không, không, tất nhiên là không. Anh luôn được chào đón ở đây”.

Freddie tội nghiệp, anh gầy hơn mỗi lần cô gặp anh. Cô cảm thấy một cú
đấm vào trái tim mình. Người yêu dấu của cô. Cô muốn anh hạnh phúc biết
bao.

Cô hôn vào má anh, “Hôm qua anh vẽ có tốt không?”

“Anh sắp hoàn thành cái chăn dã ngoại rồi”.

“Tốt đấy”, cô nói và hơi mỉm cười với mình, thích thú với nhiệt huyết

của anh giống như cái cách cha mẹ thích thú với nhiệt huyết của con mình,
“Thế còn những đồ vật trên cái chăn thì sao? Cái giỏ dã ngoại chỉ có một
chiếc thìa, nửa quả táo ăn dở, và một cuốn sách để mở”.

“Em nhớ à?”, Freddie có vẻ sửng sốt.

Vậy là anh để ý tâm trạng buồn bã của cô. “Tất nhiên là em nhớ”.

Nhưng chỉ mang máng. Và vì cô hỏi đi hỏi lại anh, “Chúng sẽ xuất hiện
như thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.