Ông không thể so sánh lời tuyên bố của bà với việc bị bắn vào ngực,
dù ông đã từng bị bắn - nhưng cũng gần chính xác như thế. Ông lại có cảm
giác y như lúc đó: ông đứng sững sờ tại chỗ, nhìn xuống bàn tay đang áp
chặt vào ngực, máu rỉ ra từ kẽ ngón tay.
Làm sao mà bà lại không hiểu rằng ông không thể chịu đựng được
việc biết sự thật về những gì xảy ra với cuộc hôn nhân của Elliot? Và
những gì là yên tĩnh và thanh bình ông có thể hưởng thụ từ cuộc đời ẩn dật
của mình phụ thuộc vào việc ông không biết, với hy vọng rằng mình đã
không mang đến đau đớn cho cả gia đình của họ?
Dường như bà cảm thấy sự sửng sốt của ông. Mặt bà trở nên nghiêm
trang, “Tôi không nên thế, tôi biết”.
Ông liếc nhìn bà, “Quý bà, điểm đặc biệt của bà đang đảm bảo rằng đó
là điều bà không nên làm. Phần còn lại đảm bảo bà sẽ đối mặt với những
lời chửi rủa bà chưa bao giờ tưởng tượng ra”. Ông có thể đã đi xa hơn, cho
bà biết những lời công kích thậm tệ của ông và vẽ lên những chi tiết sống
động về tâm hồn teo tóp nhiều sẹo của bà sau khi ông đã xong với bà. Ông
không làm thế.
Trì hoãn việc không thể tránh được không có ích lợi gì, mặc dù Chúa
biết là ông muốn thế, “Giờ bà nói cho tôi biết thám tử của bà đã tìm hiểu
được chuyện gì đi”.
“Họ sống tốt cả”, bà vừa nói vừa mỉm cười dịu dàng.
Trí tưởng tượng của ông đang chơi xỏ ông, “Bà sẽ nói sự thật chứ”,
ông nói.
“Thám tử của tôi làm việc trong nhà Elliot nhiều tuần và báo cáo rằng
ông bà Elliot sống với nhau rất tốt, không chỉ với vẻ xã giao mà là với tình
cảm thực sự”.