GIAO ƯỚC TỬ VONG - Trang 7

Giáo sư Lan vẫy tay. "Đừng nói mấy lời khách khí này nữa, thực hiện

tâm nguyện cuối cùng cho người bạn cũ là việc ta nên làm mà. Ta muốn
biết, hôm nay mấy đứa mời ta đến là vì cái gì?"

Ba anh em đưa mắt nhìn nhau. Phương Nguyên nói :"Giáo sư Lan,

thực ra hôm nay tụi con mới ngài tới, chính là vì cái "tâm nguyện cuối
cùng" của cha con."

"Cái gì?" Giáo sư Lan có hơi không hiểu.

"Để em nói cho." Em trai Phương Nguyên nói, "Thưa giáo sư, tụi con

thực sự rất tò mò. Ngài biết không, cha con trước lúc mất không hề đề cập
tới tình hình phân chia tài sản, nhà cửa hay sắp xếp các vấn đề quan trọng
trong nhà này nọ, chỉ là không ngừng nói muốn tìm ông đến, nghe cho hết
câu chuyện mà 20 năm trước chưa nghe hết. Tụi con thực sự không hiểu
nổi, rốt cuộc 20 năm trước ngài đã kể cho cha con nghe câu chuyện gì, mà
đến nỗi khiến cho ông ấy luôn canh cánh trong lòng, vào thời khắc cuối
cùng của sinh mạng cũng không màng, mà chỉ nhớ tới câu chuyện đó?"

Giáo sư Lan đã hơi hiểu ra. "Các cô cậu có phải muốn biết, rốt cuộc ta

đã kể câu chuyện gì?"

"Phải, thưa giáo sư." Ba người cùng trả lời.

Giáo sư Lan lắc đầu nói :"Xin lỗi, vì nguyên nhân nào đó, ta không thể

kể câu chuyện này cho các cô cậu nghe được, thứ lỗi nhé."

Phương Nguyên hỏi :"Tại sao vậy?"

"Lí do này ta cũng không thể nói. Nếu như không có việc gì khác, ta

xin phép cáo từ." Giáo sư Lan từ trên sô pha đứng dậy.

Ba anh em đều bắt đầu sốt ruột, muốn giữ giáo sư Lan ở lại nhưng lại

không tìm được lí do nào tốt hơn, chỉ có thể giương mắt nhìn giáo sư Lan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.