GIẤU ANH VÀO TRONG NỖI NHỚ CỦA EM ĐI - Trang 273

Sớm bình minh, mây đen bắt đầu từ phía biển xa ùn ùn đổ về, báo hiệu

một trận mưa dông như muốn cuốn trôi đi mọi đau khổ của một đêm nhiều
nước mắt.

Một tia chớp rạch ngang trời, kèm theo đó là một tiếng sét đì đùng nổ

vang, Thiên Anh giật mình mở mắt ra.

Trời đã sáng.

Thứ đầu tiên mà anh thấy chính là trần nhà màu rêu, nơi đây là phòng

khám- một nơi đã quá quen thuộc với anh. Nhưng sao hôm nay trần nhà có
vẻ cao và xa quá! Đầu anh nằng nặng, cổ họng thì khô rát, có lẽ là do hậu
quả của việc uống say ngày hôm qua, rồi đến sáng lại đi uống cùng Long
nữa. Nhưng sao anh lại ở phòng khám? Ai đã đưa anh về tới đây?

Thiên Anh bồi hồi nhớ lại những chuyện xảy ra hồi đêm và thở dài.

Người đi thì đi rồi, nhưng cảm giác như trái tim bị người ta cắt và mang đi
đến phương trời xa một phần làm anh cảm thấy đau và buồn vô hạn.

Anh nhớ tiếp rằng Long đã kể về chuyện Thanh Lâm mất rồi, sau đó còn

những gì nữa thì anh không biết. Anh cần phải tìm Hạ Chi, giờ này cô chắc
đang buồn đau lắm. Nguyên lại không có ở đây. Có lẽ anh nên gọi cho
Nguyên và kể hết mọi chuyện để Nguyên thu xếp ra đón cô về một chuyến.

Quơ tay tìm điện thoại, Thiên Anh giật bắn mình khi đụng phải cơ thể

đang trần trụi của bản thân. Mặc cho sức lực đã chạy khỏi cơ thể từ đêm
qua, Thiên Anh bật dậy, sững cả lại khi nhìn ra khung cảnh căn phòng ngủ
bé tí của mình.

Anh đang nằm trên nền nhà, trên người chỉ đắp hờ một chiếc chăn mỏng,

ngoài ra không còn một mảnh vải nào trên người. Quần áo tung tóe, lộn xộn
ở khắp nơi. Nhưng khiến Thiên Anh rụng rời cả chân tay chính là ở bên
cạnh anh có một thân hình đang nằm co quắp lại, chiếc chăn mỏng đắp hờ
hững trên người để lộ ra làn da bánh mật khỏe mạnh phía dưới. Người đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.