GIÂY PHÚT LỠ LẦM - Trang 29

sắt đặt thành phòng ngủ; thỉnh thoảng ông ta vẫn ngủ ở đó, khi ông ta làm
việc quá khuya.

Poirot nhanh nhẹn leo lên cầu thang. Trong căn phòng hình tròn chỉ có

một chiếc giường trại, một chiếc ghế và một cái bàn. Ông biết rằng không
còn lối ra nào khác nữa và quay trở xuống căn phòng nới Owen đang đợi.
Ông hỏi :

- Anh có nghe thấy ông Leverson về không?

- Không. Vào giờ đó tôi đã ngủ say rồi.

Poirot chậm rãi đi quanh phòng, cuối cùng ông bảo :

- Thôi được, tôi cho rằng ở đây chẳng còn gì nữa... trừ khi... xin anh vui

lòng kéo hộ màn cửa.

Một cách phục tùng, Owen kéo các màn cửa sổ bằng nhung đen nặng nề.

Poirot bật chiếc đèn ở giữa phòng có chụp lớn bằng bạch ngọc treo giữa
trần nhà, ánh sáng mờ ảo tỏa xuống gian phòng. Ông hỏi :

- Hình như còn một chiếc đèn để bàn nữa phải không?

Người thư ký bật chiếc đèn có chụp bằng sứ màu xanh lục trên bàn giấy.

Poirot tắt đèn trên trần đi rồi lại bật lên, cứ thế nhiều lần.

- Được rồi. Tôi kết thúc việc thăm nơi này. Cám ơn anh đã giúp Owen.

- Có gì đâu, thưa ông. Bữa tối mời ông xuống ăn lúc 19 giờ 30.

Trầm ngâm, Poirot lủi về phòng dành riêng cho mình. Ông gặp George ở

đây, cái anh chàng khó hiểu, đang soạn đồ cho chủ. Ông nói :

- Anh George tốt bụng ạ, tôi hy vọng ở bữa ăn tối sẽ được gặp một người

đàn ông làm tôi rất chú ý, một người mới từ vùng nhiệt đới trở về mà theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.