GIÂY PHÚT LỠ LẦM - Trang 41

- Thế ra ông là người mà thiên hạ thường cat ụng đấy à? - Ông ta vừa

nói, vừa quan sát thám tử từ đầu đến chân - Hãy tha thứ cho những lời nói
vừa rồi của tôi. Tên tài xế của tôi là một con lừa, còn Parsons, cái lão già
khốn kiếp ấy, luôn luôn làm tôi phát cáu. Ông thấy đấy, tôi không thể chịu
được những tên ngu ngốc. Rất may là ông không thuộc loại đó, ông Poirot
ạ.

Poirot thản nhiên nói :

- Có người đã tưởng như vậy và đã hối tiếc sự sai lầm của mình.

- Thế ra bà Reuben đã tha ông về đây. Cô ta đã nhét vào đầu ông những ý

nghĩ điên cuồng về viên thư ký của Reuben. Cái đó không thể đứng vững
được. Owen nhũn như con chi chi. Tôi biết hắn ta chỉ uống sữa thôi chứ
không uống rượu. Thật chỉ làm phí thời giờ của ông thôi. Ông không nghĩ
như thế sao?

Poirot bình tĩnh nói :

- Khi người ta có dịp nghiên cứu bản chất con người thì người ta không

bao giờ mất thì giờ cả.

- Bản chất con người ư? À, phải.

Victor nhìn ông, rồi gieo mình xuống một chiếc ghế bành và hỏi :

- Tôi có thể giúp được gì cho ông không?

- Có chứ. Ông có thể cho tôi biết ông cãi nhau với anh ông về vấn đề gì

vào buổi tối ông ta chết.

Victor lắc đầu :

- Điều đó chẳng liên quan gì đến vụ án cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.