GIÂY PHÚT LỠ LẦM - Trang 54

Cô rùng mình trước ý nghĩ đó.

- Rồi sao nữa? - Poirot hỏi, vừa chăm chú nhìn cô ta.

Lily cúi đầu.

- Phải, tối biết ông nghĩ gì rồi. Tại sao tôi lại không báo động, không

đánh thức cả nhà dậy chứ gì? Nhưng, trong khi quỳ gối ở đó, tôi bông nghĩ
rằng sự nghi ngờ của ngài Reuben đối với tôi, việc tôi lẻn ra ngoài để gặp
Humphrey, việc tôi bị đuổi (tôi phải ra đi vào sáng hôm sau) dã tạo nên một
chuỗi sự kiện trầm trọng và khá nguy hiểm cho tôi. Người ta sẽ cho rằng tôi
đã đưa anh mình vào nhà và anh ấy đã giết ngài Reuben để trả thù. Nếu tôi
khẳng định rằng tôi trông thấy Leverson từ căn phòng bên tháp bước ra thì
chắc sẽ không ai tin tôi cả.

Thật là khủng khiếp, ông Poirot ạ. Những ý nghĩ hỗn độn lần lượt hiện

lên trong óc tôi và càng suy nghĩ tôi càng cảm thấy không đủ can đảm để
nói thật. Tôi bõng nhìn thấy xâu chìa khóa của ngài Reuben, có lẽ từ trong
túi ông ấy rơi ra khi ông ta ngã xuống. Chìa khóa tủ sắt cũng nằm trong đó.
Tôi biết số của ổ khóa, bởi vì phu nhân Reuben có lần đã nói trước mặt tôi.
Tôi mở tủ sắt, nóng nảy lục lọi đống giấy tờ và cuối cùng cũng đã tìm thấy
những gì mình cần. Humphrey đã có lý: ngài Reuben núp đằng sau Công ty
khai thác mỏ Pola. Ông ấy đã cố ý ăn cắp tài liệu của anh tôi. Điều đó lại
càng tệ hại hơn vì nó là lý do chính đáng để người ta nghĩ anh tôi gây ra vụ
án. Tôi để lại các giấy tờ vào chỗ cũ trong tủ sát, để chìa khóa lại ổ khóa,
rồi về phòng ngay. Sáng hôm sau, tôi giả vờ kinh ngạc và sợ hãi như những
người khác khi anh hầu phòng phát hiện ra xác chết.

Cô ném cho Poirot một cái nhìn ảm đạm :

- Ông có tin tôi không, ông Poirot? Hãy nói rằng ông tin tôi đi.

- Tôi tin cô, thưa cô. Cô đã giải thích cho tôi nhiều vấn đề tôi thắc mắc.

Chẳng hạn như vì sao cô tin chắc rằng Leverson là thủ phạm và vì sao cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.